Con Thỏ Muốn Ăn Cỏ Cách Vách

Chương 15: C15: Chương 15




Ăn cơm xong, nhận lời nhờ vả của Lâm Mậu, Giản Ngôn Chi ngồi bên bàn trà, chọn cho cậu mấy bức ảnh để ký tên.

“Tấm này tấm này, tấm này cũng cần.”

“Tấm này có thể viết thêm một dòng chữ không chị... Ôi, chị tốt quá đi, thay mẹ em ôm chị một cái nè!”

“Tiểu Ngôn Chi, chữ của chị đẹp quá!”

“Woa, em thật sự rất là cảm động luôn.”

“Em... Ahh!” Lâm Mậu ngơ ngác quay đầu lại, “Đại ca, sao lại đánh em!”

Hà Uyên ngồi trên sofa, cầm điều khiển chọn chương trình mình muốn xem, anh chẳng quay đầu lại mà nói: “Yên lặng chút, tôi nghe mà đau cả đầu.”

Lâm Mậu mím môi mếu máo.

“Đừng để ý anh ấy.” Giản Ngôn Chi vẫn còn đang buồn bực về tiếng “Ừ” của anh trên bàn cơm. Cô nói với giọng điệu không mấy tốt lành: “Anh ấy không hiểu nghệ thuật! Mậu Mậu, còn mấy tấm nữa, lấy hết ra đây.”

Lâm Mậu mấp máy môi, rõ ràng là đã bị cảm động vì được idol nói đỡ cho mình. Cậu tỏ ra bẽn lẽn ngượng ngùng nói: “Hết rồi ạ, chỉ có mấy tấm này thôi.”

“Ừ, vậy ký xong rồi.” Giản Ngôn Chi đứng dậy, “Chị về trước đây.”

Để ký tên cho tiện nên Giản Ngôn Chi đã ngồi giữa bàn trà và sofa. Bây giờ đứng lên mới phát hiện ra mình vừa vặn bị vây ở bên trong. Bên trái là cánh Lâm Mậu và Lão Dao đang ngồi nghịch điện thoại, bên phải là một mình Hà Uyên đang ngồi xem tivi.

Đi sang bên trái thì phải vượt qua quá nhiều người, mà bên phải thì chỉ có mình Hà Uyên, nên dĩ nhiên cô sẽ đi sang phía anh.

“Nhường đường chút.” Nhìn đôi chân dài chắn giữa sofa và bàn trà, Giản Ngôn Chi lạnh lùng nói.

Hà Uyên ngước mắt nhìn cô một cái, không nói năng sao nhưng lại tựa người ra sau, nhàn nhã nhấc hai chân đặt lên bàn trà.

Thế là, lối đi đã bị chặn cứng hoàn toàn.

Giản Ngôn Chi: “... Em bảo là nhường đường mà.”

“Em nói ai không hiểu nghệ thuật?” Hà Uyên tựa vào gối dựa, khoanh tay lại, ngẩng đầu nhìn cô với bộ dạng vừa biếng nhác vừa lưu manh.

“Anh đó, chính anh đó.” Giản Ngôn Chi muốn đi ra ngoài, cả người giống như một quả pháo dây chuẩn bị phát nổ, “Nói anh thì làm sao, em nói sai hả?”

Hà Uyên ngạc nhiên nhướng mày lên, “Hôm nay em ăn phải thuốc nổ đấy à?”

Giản Ngôn Chi: “Kệ em! Anh có tránh đường không, không nhường thì em giẫm qua luôn đấy.”


Hà Uyên cười lạnh một tiếng, “Giẫm qua? Ai cho em lá gan lớn như thế?”

Giản Ngôn Chi liếc xéo anh một cái, nhấc một chân lên vắt ngang qua chướng ngại vật của anh.

Nhưng khi cô sắp sửa thu cái chân còn lại một cách cool ngầu, mũi chân lại mắc vào cẳng chân của anh.

Giản Ngôn Chi lảo đảo một cái rồi bổ nhào về phía trước.

“Bụp.” Khi cô sắp sửa bổ nhào xuống đất, Hà Uyên đã kéo mũ áo của cô lại. Giản Ngôn Chi được kéo, chật vật đứng vững lại.

“Khụ khụ khụ khụ, bỏ, bỏ, bỏ ra, siết chết em rồi.”

Anh bỏ tay ra, cô đỏ bừng mặt, lườm anh.

Động tĩnh lớn như này, mấy người ngồi chơi điện thoại bên cạnh cũng bị hai người thu hút, nhìn qua bên đó.

Lão Dao chớp chớp mắt, nói với vẻ kỳ quái: “Đại ca, sao anh lại bắt nạt một cô bé như vậy?”

Hà Uyên nghi hoặc, trưng ra khuôn mặt vô tội, “Con bé sắp ngã, là anh cứu cô ấy đó.”

Lão Dao: “Thế à, sao em thấy không giống nhỉ?”

Hà Uyên quay sang, như thể đang chứng minh cho mọi người thấy, nói: “Vừa rồi em nằng nặc muốn vượt qua người tôi, nếu không phải tôi kéo em, em đã ngã rồi đấy biết không?”

Ai nằng nặng muốn vượt qua chứ, có biết xấu hổ không vậy, đại ca ngài bỏ chân xuống chẳng phải là xong rồi sao!

“Em cảm ơn ngài nhé!” Giản Ngôn Chi cảm thấy nếu còn tiếp tục ở lại thì cô sẽ muốn xách Hà Uyên lên rồi nhét vào bồn cầu. Tất nhiên là cô cũng biết mình không xách nổi, vì thế vẫn nên rời khỏi đây sớm thì hơn!

Sau khi Giản Ngôn Chi ra về, Hà Uyên tiếp tục vểnh chân lên xem tivi, tâm trạng nhìn có vẻ không tệ.

Lão Dao nheo mắt lại, “Đại ca, nói thật đi, anh bắt nạt người ta đúng không, anh xem anh khiến Ngôn Chi của bọn em xui xẻo như vậy.”

Hà Uyên cười xùy một tiếng, “Cậu cảm thấy tôi có thời gian rảnh thế sao?”

Lão Dao thành thật gật đầu, “Có mà.”

Hà Uyên: “...”

“Ây dô được rồi đấy, con gái chính là như thế đó.” Giản Bác Dịch ném một quả nho vào miệng, trưng ra vẻ mặt “Tôi đã quen từ lâu rồi”. “Em gái em chính là hình thái tiến hóa cuối cùng của phụ nữ, cái tốc độ lật mặt kia... em cũng phải hoài nghi vì sao đến giờ ban tổ chức Oscar không trao cho con bé một giải.”


Hà Uyên nhướng mày lên, vô cùng đồng tình: “Ánh mắt của ban giám khảo Oscar không tốt lắm.”

- -

Giản Ngôn Chi nằm trên giường, ngây ngẩn nhìn trần nhà.

Kỳ ghê, giận cái gì nhỉ, không phải là không có antifans, người nói không thích cô đầy ra đấy, nghe thấy nhiều nên cô đã miễn dịch từ lâu rồi.

“Giản Ngôn Chi mày bị khuyết não à!” Sau khi khinh bỉ bản thân một hồi, Giản Ngôn Chi bật máy tính lên, chuẩn bị làm ván game an ủi bản thân.

“Reng reng reng...” Đúng lúc này điện thoại đổ chuông.

Giản Ngôn Chi chạm vào nút nghe, “Alo, sao thế?”

“Chị, cuối tuần này em muốn đi xem một trận đấu.” Bên đầu kia của điện thoại, Lục Tuyết nói với vẻ phấn khích.

“Xem trận đấu gì?” Giản Ngôn Chi hỏi: “Không phải em là học sinh lớp 12 sao, không phải em bận lắm sao?”

“Dù có bận hơn nữa thì có quan trọng bằng DSG không. Khó khăn lắm em mới được nghỉ một lần, còn vào ngay lúc đội tuyển có trận đấu công khai, em có thể không đi được sao?” Lục Tuyết cười như đã trúng số mấy nghìn vạn vậy, “Em cũng kiếm được vé rồi, em muốn đến trường quay, hàng đầu tiên, có thể nhìn Tiểu Uyên Uyên của chúng ta ở khoảng cách sát sàn sạt luôn!”

“... Thôi lượn đi, có gì đẹp đâu.”

“Hở?” Lục Tuyết sửng sốt, ngay sau đó nói: “Này này này, chị đừng có mà ăn không được thì đạp đổ nhé. Em biết nhất định chị còn muốn nhìn hơn cả em. Nhưng tiếc quá, chị không có cách nào đến trường quay làm khán giả rồi.”

Giản Ngôn Chi cười xùy một tiếng, thuận miệng hỏi: “Trận đấu gì thế, sao chị lại không biết?”

“Chính là trận đấu từ thiện với minh tinh đó, đội tuyển DSG và một đội khác được mời rồi, còn có rất nhiều minh tinh lên sân khấu nữa.”

“Cái gì?” Giản Ngôn Chi kinh ngạc đến mức làm rơi cả tai nghe, “DSG cũng tham gia sao?”

“Có gì kỳ lạ sao? Trận đấu hữu nghị này vốn là do ban quản lý của DSG tổ chức, chị không biết sao?”

“Biết cái quái ấy.”

“Ui dào, không biết cũng không sao đâu, chị có thể xem livestream mà.” Lục Tuyết cười hi hi nói: “Dù sao thì cũng đừng ngưỡng mộ em quá là được.”

“Haha, ngưỡng mộ cái giề? Ngưỡng mộ em ở dưới khán đài, chị ở trên sân khấu hử?”


Đầu bên kia im lặng 5 giây rồi vang lên một chữ “Vãi” đầy chấn động, “Chị ở trên sân khấu?”

“Hơ hơ, chị chính là mấy minh tinh lên sân khấu mà em nói đấy.”

“Gì cơ! Chị! Chị yêu! Mở cửa sau, mở cửa sau cho em!”

“Hơ hơ hơ, chị chỉ là minh tinh lên sân khấu, nào có quyền hạn lớn như vậy.”

Người nào đó lật mặt cực kỳ nhanh, “Chỉ lên sân khấu thì sao, lên sân khấu thì cũng là minh tinh. Chị, em muốn nhìn Uyên thần! Năn nỉ chị đấy! Hàng đầu tiên đã là cái gì, em muốn ngồi thẳng mặt Uyên thần cơ!”

“...”

- -

Cuối cùng cũng đã đến cuối tuần.

Nửa tiếng trước khi sự kiện bắt đầu, Giản Ngôn Chi đã đến quảng trường Chính Đại ở Thượng Hải. Cô đi thang máy của nhân viên nội bộ, nhưng lúc đi qua đại sảnh cô nhìn thấy người đến xem trận đấu đã xếp thành hàng dài.

Trận đấu lần này đã công khai ba tuyển thủ chuyên nghiệp của mỗi đội, còn chi tiết giữ bí mật chính là những khách mời đặc biệt như Giản Ngôn Chi. Vì thế cho đến bây giờ vẫn chẳng có ai biết Giản Ngôn Chi sắp xuất hiện trên sân khấu như này.

Nhân viên dẫn đoàn người của Giản Ngôn Chi đi vào sau hậu trường, trong hậu trường đã được chia ra mấy khu nghỉ ngơi.

“Cô Giản, khu nghỉ của mọi người ở chỗ này, chút nữa bắt đầu thì tôi sẽ cho người đến thông báo cho các bạn.”

“Vâng, làm phiền rồi.” Người trả lời là trợ lý của Giản Ngôn Chi, còn bản thân Giản Ngôn Chi bây giờ... hơi hóa đá một chút.

Bởi vì bên trái khu nghỉ của cô là Tống Nam Tử mà cô ghét nhất, còn bên phải cô chính là đội tuyển DSG sống ở phía đối diện.

Trên trán hiện ra một vạch đen, má nó, đúng là có duyên quá thể!

“Ngôn Chi.” Tống Nam Tử vẫy tay với cô rồi bước đến bên cạnh cô, “Em đến rồi à, chị đợi em lâu lắm rồi đấy.”

Giản Ngôn Chi ừm một tiếng, ánh mắt vượt qua cô ta nhìn về phía Hà Uyên ở cách đó không xa. Lúc này, người nọ đang tựa vào lưng ghế một cách biếng nhác, cũng không biết đang xem gì trong điện thoại.

Mà dáng vẻ bình thản của anh, dường như cũng không biết trong khu nghỉ đã có thêm một người như cô.

“Ấy, em biết bọn họ nhỉ, DSG là đội tuyển mà Hà Nguyên Gia đầu tư đấy, rất là lợi hại.” Tống Nam Tử tỏ ra quen thuộc kéo cô đi sang chỗ DSG, “Sang chào một tiếng, nhân viên nói chốc nữa tôi sẽ cùng một đội với Uyên thần ở bên đội đó, anh ấy chơi vị trí xạ thủ rất đỉnh.”

Tống Nam Tử cùng một đội với Hà Uyên? Xùy, đúng là một tổ hợp đi vào lòng đất.

Giản Ngôn Chi cười khan hai tiếng, định rút tay lại, nhưng chẳng hiểu sao lúc này sức lực của Tống Nam Tử lớn đến thế, chẳng nói chẳng rằng đã kéo cô đến trước mặt mấy người đàn ông kia.

“Xin chào mọi người, em là Tống Nam Tử, nghe đại danh đã lâu ạ.”

Giản Ngôn Chi muốn đảo mắt, cô ả này cười như một bông hoa mẫu đơn vậy, muốn làm gì vậy?


Hàng Văn Kiệt và Lão Dao nhìn nhau, có phần không kịp ứng phó với trường hợp này, mà Giản Bác Dịch đứng bên cạnh ngáp một cái, trông có vẻ chẳng có tí hứng thú gì.

Hà Uyên đang xem điện thoại, nghe thấy thế bèn ngước lên nhìn người đến một cái, ánh mắt của anh lướt qua mặt Tống Nam Tử, cuối cùng rơi xuống người Giản Ngôn Chi.

“Em đến thật đấy à?”

Mắt Tống Nam Tử lóe sáng, vội vàng nói: “Vâng ạ, thực ra em cũng rất vui vì có thể chơi một ván với đội tuyển em thích.”

Nói xong, Tống Nam Tử phát hiện Hà Uyên nhìn sang chỗ cô ta, cô ta nhìn lại rồi rơi vào trong ánh mắt sâu hút của anh.

Chẳng hiểu sao lại có cảm giác căng thẳng, Tống Nam Tử nghĩ bụng, người đàn ông trước mặt đúng là đẹp trai thật, hoàn toàn không thua kém bất cứ nam minh tinh mà cô ta nhìn thấy ở trong giới giải trí. Hơn nữa, nhìn ánh mắt của anh có vẻ biếng nhác, nhưng lại ẩn chứa sự sắc bén.

Mà lúc này, trong sự sắc bén đó còn phảng phất... sự ghét bỏ?

Tống Nam Tử khẽ bặm môi dưới.

Chắc là nhìn, nhìn nhầm rồi nhỉ, sao anh ấy lại ghét mình chứ, rõ ràng là anh ấy bắt chuyện với mình trước mà.

“Xin chào xin chào, người thật còn xinh đẹp hơn đấy nhỉ.” Tình cảnh vừa trở nên hơi gượng gạo, Lão Dao vội vàng tiến lên đảm nhận việc xã giao, “Ấy, đây là Giản Ngôn Chi nhỉ.”

Giản Ngôn Chi nhoẻn miệng cười, “Chào anh, anh là người đánh quái Trần Chiêu đúng không ạ?”

Hôm nay Lâm Mậu chỉ đánh mắt ra hiệu chứ không gọi cô, Giản Ngôn Chi nhanh chóng hiểu ý. Có lẽ bọn họ đã bàn bạc qua, giả vờ như không quen biết nhau. Quan hệ của cô và Giản Bác Dịch không thể công khai, thông tin cô và DSG sống ở phía đối diện với nhau càng phải bảo mật cẩn thận, cho nên mối quan hệ như bây giờ là thích hợp nhất.

“Đúng rồi, trời ơi, thế mà em cũng biết anh.” Vẻ mặt của Lão Dao muốn khoa trương bao nhiêu thì khoa trương bấy nhiêu. Thế là Giản Ngôn Chi đành phải tỏ ra khoa trương hơn cậu, “Em thích đội tuyển của các anh lắm, lúc các anh thi đấu thực sự quá đỉnh.”

“Thật sao, em khách sáo rồi!”

“Không đâu không đâu, thực sự các anh có thực lực mà.”

Lão Dao và Giản Ngôn Chi người xướng kẻ họa, Tống Nam Tử đứng ngây ra như phỗng ở bên cạnh, hoàn toàn không thể chen miệng vào.

“Cô Giản, cô Tống, chuẩn bị một chút, sắp lên sân khấu rồi.” Đúng lúc này, nhân viên vào thông báo một tiếng.

“Được, tôi biết rồi.” Tống Nam Tử nói, “Ngôn Chi, lát nữa chúng ta sẽ gặp lại ở trong trận đấu, chị có Uyên thần giúp đỡ, em phải cẩn thận nhé.”

Bàn tay cầm điện thoại của Hà Uyên hơi khựng lại, gì mà giúp đỡ?

Anh còn chưa kịp tỏ ra nghi hoặc thì đã nghe người nào đó nói bằng giọng điệu lạnh tanh: “Anh ấy giúp cũng vô ích, đội chúng tôi cũng có tuyển thủ chuyên nghiệp, họ cũng là đội rất mạnh, ai thắng ai thua vẫn chưa thể nói chính xác.”

Chưa thể nói chính xác?

Hà Uyên nhìn Giản Ngôn Chi như đang nhìn một người trí não chậm phát triển.

Cô nàng này đang khinh thường anh, hay là có sự tự tin thái quá về mấy người kia nhỉ?