Rất có thể cả đời Tiêu Thỏ cũng sẽ chẳng có cách nào hiểu ra nỗi lòng của ba nàng cả. Tuy nhiên dù gì nàng cũng là một cô bé rất có hiếu, nên khi ba nàng đề nghị tới nhà bà nội để ăn Tết, dẫu trong lòng có lưu
luyến Lăng Siêu, nhưng nàng vẫn gật đầu đồng ý.
Khác với nhà bà ngoại, bà nội Tiêu Thỏ không sống ở thành phố này.
Thế nên cả nhà ba người họ phải ngồi xe khách đi về quê ở nông thôn ăn
Tết, khi đi tay xách nách mang chả khác gì dân chạy nạn. Trùng hợp thế
nào nhà Lăng Siêu cũng muốn về quê ăn Tết, nên hai người đến cả cơ hội
gặp nhau nói tạm biệt cũng không có, cứ thế "chạy nạn" về quê.
Về nông thôn, công cuộc ăn Tết vô cùng rườm rà nhiều bước truyền
thống, bận rộn tất bật, nào đi tế trời đất, tế tổ tiên, nào viết câu đối xuân, đi thăm bà con chòm xóm... Gần như ngày nào cũng có hàng đống
việc phải làm xong. Tiêu Thỏ cũng chẳng phải người ngại khó ngại việc,
nhưng ở nông thôn làm gì có mạng Internet, mỗi ngày Lăng Siêu và nàng
cũng chỉ có thể gọi điện thoại cho nhau, không thể nhìn thấy nhau lần
nào. Thời gian cũng dài, nên nàng khó tránh khỏi nhớ nhung ai đó.
Đã thế hết lần này tới lần khác không như ý nguyện, càng muốn gặp thì lại càng không được gặp. Tới khi ba mẹ Tiêu Thỏ cuối cùng cũng hết kỳ
nghỉ phải về lại thành phố, bà nội nàng lại kéo tay nàng lại. "Cháu gái
ngoan, chúng nó phải về thì về, chứ cháu đừng có bỏ lại già này một mình sớm thế chứ!"
Tiêu Thỏ liền do dự. Ông nội nàng mất sớm, chỉ còn lại bà nội thui
thui một mình tần tảo ở quê. Vất vả lắm mới có con trai con dâu cháu gái về nhà ăn Tết, bà muốn nàng ở thêm vài ngày cho đỡ vắng vẻ cũng là phải đạo. Với nàng thì vài ngày cũng thật ngắn ngủi, nhưng với người già mà
nói, vài ngày quả thực vô cùng quan trọng.
Tiêu Thỏ suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định ở lại chỗ bà chơi vài hôm.
Ba nàng dĩ nhiên là vui mừng còn không kịp, liến thoắng bảo nàng yên
tâm ở lại quê chơi với bà nội, không cần quan tâm chuyện khác. Rồi thì
hai vợ chồng họ Tiêu hí ha hí hởn dắt díu nhau về thành phố.
Về tới nhà, Lăng Siêu không thấy con thỏ trắng kia đâu, quả nhiên
không nhịn nổi thắc mắc. "Chú Tiêu, sao Thỏ Thỏ không về cùng ạ?"
Ba nàng đắc ý vênh váo trả lời. "Con bé ở lại quê chơi với bà nội.
Cháu cũng biết đấy, con gái có lớn đến mấy thì trong lòng quan trọng
nhất vẫn là người nhà thôi!"
Lăng Siêu dĩ nhiên là thông minh hơn Tiêu Thỏ, nghe một câu là hiểu
ngay ý tứ của ba nàng. Hai mắt hắn lấp lánh, không nói thêm câu nào.
Hắn về nhà gọi điện cho Tiêu Thỏ.
"Bao giờ em về?"
"Em chưa biết, bà nội muốn em ở lại chơi vài hôm." Tiêu Thỏ thật thà đáp.
"Cũng khó có dịp em về chơi với bà, vậy ở thêm vài hôm nữa hẵng về cũng được."
Ô hay, hôm nay Lăng Siêu làm sao thế nhỉ? Trước đây nếu gặp phải
chuyện như thế, hẳn là hắn đã nói bóng nói gió để giục nàng về rồi. Hôm
nay ngược lại, hắn khuyên nàng ở lại thêm vài hôm là thế nào?
Hình như có cái gì đó không đúng, Tiêu Thỏ hỏi thử. "Em không về ngay, anh không ngại chứ?"
"Đương nhiên là ngại." Hắn thản nhiên trả lời.
Tiêu Thỏ không biết nói sao. "Vậy sao anh còn..."
"Nhưng em chỉ có một bà nội thôi, đương nhiên là phải ở với bà rồi."
Không ngờ hắn lại suy nghĩ chu đáo thế, Tiêu Thỏ quả thật rất cảm
động, nhưng lập tức bị câu nói sau đó của hắn rót cho một chậu nước lạnh lên đầu. "Xét cho cùng, ngày Mùng Một tháng Năm em cũng không về nhà,
thế nào chẳng ở với anh."
Ngày Một tháng Năm? Tiêu Thỏ thật xấu hổ, Lăng đại công tử quả nhiên vốn nhìn xa trông rộng.
Thế là ở lại chơi với bà thêm một tuần nữa, bà nội nàng cuối cùng
cũng chịu thả cho nàng về thành phố. Tiếc là Lăng Siêu lại phải về công
ty đi làm mất, thế là hai người lại một lần nữa lỡ hẹn gặp nhau.
Ba của Tiêu Thỏ cũng do đó mà vô cùng vui vẻ. Ông ta cố gắng nỗ lực
phá hoại ngầm cả một kỳ nghỉ đông như thế, cuối cùng cũng đã có chút
thành công. Cứ tiếp tục như thế, con gái mình sẽ nghi ngờ chuyện tình
cảm với Lăng Siêu, và thế là mình sẽ không phải lo bế cháu ngoại trước
khi gả con gái nữa. Theo một cách nào đó mà nói, ba nàng cũng là người
nhìn xa trông rộng vậy.
Hết kỳ nghỉ đông, các trường học lại lục tục vào năm học.
Học kỳ này, thời khóa biểu của khoa Y tá vẫn đầy ăm ắp như trước.
Chưa kể công việc ở Hội Sinh viên cũng rất nặng nề, ngoài việc chuẩn bị
mời khách tham dự Đại hội thể thao của trường, Hội Sinh viên lại chuẩn
bị bầu cử lại ban lãnh đạo. Thành viên các ban ngành đã có người xoa tay xoa chân chuẩn bị thể hiện thật tốt còn đi ứng cử.
Tiêu Thỏ vốn chẳng quan tâm gì mấy những chuyện này. Nói thật năm đó
nàng vào Hội Sinh viên cũng là tình cờ bất đắc dĩ, có được thành tích vị trí như ngày hôm nay đã là tốt lắm rồi, không nghĩ đến điều gì cao xa
hơn. Thế nhưng muốn trèo lên cao hay không là một chuyện, làm việc có
trách nhiệm hay không lại là chuyện khác. Thế nên đối với công việc mà
cấp trên giao xuống, nàng vẫn chăm chỉ chuyên cần mà hoàn thành tốt
nhiệm vụ.
Thật ra một người làm việc có thật sự cố gắng hay không không phải do người đó cố thể hiện ra, người sáng mắt liếc một cái là có thể nhìn ra
điều đó. Ví như Tiêu Thỏ chẳng hạn, không phải ngày nào nàng cũng chạy
qua Hội Sinh viên điểm danh có mặt, nhưng thái độ chuyên cần thật thà
bình thường cũng đã thể hiện rõ, không ai không thấy. Thế nên lúc chỉ
còn một tháng tới kỳ bầu cử, thày giáo Uông phụ trách Hội Sinh viên liền gọi nàng vào phòng làm việc.
Dĩ nhiên nội dung chính của cuộc trò chuyện có liên quan tới việc của Hội Sinh viên. Thái độ của thày Uông rất rõ ràng, với việc Tiêu Thỏ
thường ngày vô cùng chăm chú có trách nhiệm với công việc, thày nghĩ bạn Thỏ Thỏ nên thử tham gia ứng cử làm một trưởng ban của Hội.
Ấy vậy mà Tiêu Thỏ lại nghiêm chỉnh nói rằng, mình mới vào Hội Sinh viên có một năm, e là thiếu tư cách tranh cử làm trưởng ban.
Thày Uông tốn một đống nước bọt để thuyết phục tới lui mà không được, đành phải để nàng về với lời nhắn nhủ suy nghĩ cho kỹ.
Ra khỏi phòng của thày Uông, trước mặt nàng có một bóng người vội vàng bước tới, hai người thế là va phải nhau.
Tuy chẳng phải lỗi của mình, Tiêu Thỏ vẫn phản xạ cúi đầu. "Xin lỗi, xin lỗi..."
Ai dè người kia hung hăng lườm cho nàng một cái, không thèm quay đầu
lại mà tiến thẳng vào phòng của thày Uông, bỏ lại Tiêu Thỏ đứng ngơ
ngác.
Người vừa trừng mắt với nàng, chính là trưởng ban Đối ngoại Bạch Tố.
Tuy cả hai đều học cùng khoa, nhưng vị sư tỷ này vô cùng kiêu ngạo, vài
lần hai người đi lướt qua nhau, chị ấy đều vênh cẳm ngẩng mặt, tựa như
con chim công xòe cánh từ trên cao nhìn xuống nàng, khiến nàng chẳng
biết làm sao.
Có điều nói đi cũng phải nói lại. Người ta là một mỹ nữ hàng xịn giá
cao, có năng lực thật sự, lại thêm cả cái ô dù to bự trên đầu. Không ít
người nói rất có thể chủ tịch mới của Hội Sinh viên chính là chị ấy.
Tiêu Thỏ nhìn bóng lưng đầy cao ngạo của "Chim công", bỗng dưng thở dài, nếu chị ấy thật sự làm chủ tịch, e rằng Hội Sinh viên sẽ không tiếp tục trên con đường "vì dân" nữa.
Mải suy nghĩ, bỗng có tiếng chuông báo thức của điện thoại di động
khiến hồn vía Tiêu Thỏ trở về chỗ cũ. Nàng nhìn điện thoại, lại kêu ối
một tiếng. Bận rộn cả buổi sáng, tí thì quên hôm nay nàng có hẹn đi chơi với Lăng Siêu!
Buổi hẹn hò chiều thứ bảy này hai người vốn đã lên kế hoạch từ lâu.
Vì lý do gần đây mỗi người đều bận rộn chuyện của mình, chả có lúc nào
gặp mặt. Thế là hai người quyết định ra nguyên tắc nhỏ: bận rộn gì thì
bận, mỗi chiều thứ bảy ai cũng phải gác việc qua một bên dành chút thời
gian gặp nhau một chút, coi như là có thời gian nghỉ ngơi sau những giờ
học giờ làm việc vất vả cả tuần.
Mười một giờ sáng, Lăng Siêu đã có mặt đúng giờ ngoài cổng trường
đứng dựa vào xe ô tô chờ bà xã. Giai đẹp dựa cửa xe lại lập tức gây nên
một hiệu quả thị giác lớn lao. Tiêu Thỏ còn chưa có mặt đã có cả đám nữ
sinh đi qua nhìn hắn chỉ chỉ trỏ trỏ che miệng bàn tán.
Lăng Siêu chưa bao giờ để vào mắt những chuyện thế này, nhưng thật ra Tiêu Thỏ thấy bao nhiêu thiếu nữ đều quay mặt về cùng một hướng thì
thầm cười nói, trong lòng bỗng dâng lên một chút ghen tuông.
"Sau này anh không cần chờ em ở cổng trường, em sẽ tự đến chỗ hẹn." Vừa lên xe, ai đó đã ai oán nói.
Lăng Siêu nhíu mày, mặt không đổi sắc hỏi. "Tại sao?"
Tiêu Thỏ đỏ mặt. "Chả tại sao cả! Chỉ là..." Nàng nhăn nhó một lúc mới phun ra mấy chữ. "Muốn bớt phô trương đi."
Lăng Siêu phì cười, quay sang nhìn nàng vẻ mặt đầy tội nghiệp. "Bà
xã, anh cũng đâu có muốn phô trương." Ý tứ là, anh không muốn cũng không được a!
Thật là đồ tự luyến mà! Tiêu Thỏ lườm hắn một cái. "Anh thôi cái vẻ
tội nghiệp đấy đi, không muốn thì khó gì, đừng có lần nào cũng làm bộ mỹ nam dựa cửa xe là được." Vừa dứt lời, nàng mới nhận ra mình vừa nói lộ
hết suy nghĩ thật rồi.
Quả nhiên, Lăng Siêu chọc. "Bà xã, em đang ghen đấy à?"
Giờ mà giải thích này nọ thì sẽ thành giấu đầu lòi đuôi mất. Tiêu Thỏ thẳng thắn thật thà trả lời. "Phải, em ghen tị đấy!"
Lăng Siêu cười. "Bà xã yêu quí, anh cũng nào muốn em ghen..."
Hừ, anh có cần tự luyến quá đáng thế không hả? Tiêu Thỏ không còn biết nói gì.
Nói là ước hẹn đi chơi, thật ra lần nào cũng na ná nhau cả, quan
trọng nhất chính là đi ăn cơm cho no. Thần ăn uống Đổng Đông Đông gần
đây phát hiện một quán mỳ khá ngon. Có người còn nói trước mặt tiền bé
xíu của quán đó thường xuyên đỗ các loại xe xịn, nào Mercedes-Benz, nào
Land Rover, nào Lamborghini này nọ đủ cả. Tiêu Thỏ tuy chỉ ngồi trên một chiếc Volkswagen Passat bình thường, nhưng cũng không nén nổi tò mò
muốn tới thưởng thức một lần.
Tới nơi, cảnh tượng trước mặt lại khiến nàng sững sờ. Xe đẹp quả là
không ít, nhưng mặt ngoài quán phải nói là vô cùng keo kiệt! Diện tích
bên ngoài có vài mét vuông, đến một cái ghế hoàn chỉnh cũng không có,
cái nào không thiếu chân thì cũng thiếu lưng dựa. Đã thế, một đám bi di
nịt men (business men) com lê ca ra vat chỉnh tề đang đứng xếp hàng
ngoài cửa, hai mắt vô cùng mong ngóng nhìn vào trong quán, nơi vị chủ
quán đang gào thét chửi bới rõ to.
Trật tự xã hội đảo lộn hết cả, Tiêu Thỏ nghĩ.
"Em thật sự muốn ăn ở đây sao?" Lăng Siêu hỏi.
"Muốn!" Tiêu Thỏ nắm chặt hai tay, sao lại không muốn chứ? Cửa hàng
bé tẹo thế mà còn cả đống người cố gắng đứng chờ ăn, chứng tỏ đồ ăn phải rất ngon! Khó được dịp cả hai người đều rảnh, không thể không ăn thử
một tô được. Điều này cũng cho thấy Tiêu Thỏ là một người có lòng quyết
tâm cao.
Tuy hàng xếp rất dài, nhưng chủ quán tốc độ cũng rất nhanh. Chả mấy
chốc mà Tiêu Thỏ đã thấy anh chàng mặc com lê hiệu Armani đứng trước mặt đã nhận được tô mỳ nóng hổi, hớn ha hớn hở cầm tô mỳ ngồi ghé mông mé
ngoài một cái ghế băng bé tí mà ăn lấy ăn để. Tiêu Thỏ bỗng có chút xấu
hổ.
"Hai cô cậu muốn ăn gì?"
Tiêu Thỏ chưa từng ăn mỳ ở đây, nên quay sang hỏi ý kiến Lăng Siêu.
"Cho chúng cháu hai tô mỳ đặc biệt của quán là được, hai tô không giống nhau!"
"Được!" Chủ quán nhiệt tình trả lời, rồi quay vào trong bếp gào lên
với nhà bếp. "Một tô sợi nhỏ Tứ Xuyên, một tô mỳ lươn. Tổng cộng hai
mươi ba đồng!"
Quả là rẻ! Tiêu Thỏ thổn thức cảm thán, đứng sang một bên chờ với Lăng Siêu.
Một lát sau mỳ được làm xong, để vào loại tô lớn bình thường, nhưng
lượng khá là đầy, nước dùng cũng ngập bát. Uống một ngụm canh, hương tỏa khắp nơi. Ngon!
Tiêu Thỏ lại than thở. "Giờ thì em đã hiểu tại sao nhiều người đi xe xịn tới đây xếp hàng ăn mỳ rồi..." Quả thật là rất ngon.
"Em thích thì thứ bảy tuần sau chúng ta lại quay lại đây!"
"Được!" Tiêu Thỏ hớn hở đồng ý, rồi bỗng nghĩ ra một chuyện. "Không
được, thứ bảy tuần sau là ngày Một tháng Năm, em phải về nhà!"
"Em định về nhà mùng Một tháng Năm?" Lăng Siêu bỗng nheo nheo mắt gian xảo.
"Vâng..." Vẻ mặt Tiêu Thỏ vẫn ngơ ngác không hiểu.
"Em quên đã đồng ý với anh chuyện gì à?"
"Em đồng ý với anh chuyện gì nha..." Tiêu Thỏ cầm bát mỳ, húp húp, nghĩ nghĩ, húp húp... á, nàng nhớ ra rồi!
Lăng đại công tử, anh không định thật sự giữ em lại chỗ anh để nghỉ lễ Quốc tế Lao động đấy chứ?
Thật ra đến cùng thì Tiêu Thỏ cũng làm sao có thể lay chuyển được
Lăng Siêu chứ, dù sao so sánh chỉ số thông minh giữa hai người không đến mức một trời một vực nhưng cũng trên trời dưới đất cả. Lăng đại công tử đầy khả năng nghĩ ra trăm ngàn phương pháp khác nhau để giữ nàng ở lại. Còn về phần dùng lợi dụ dỗ hay dùng sắc dụ dỗ... đó là chuyện riêng của hai vợ chồng trẻ nhà họ, nhỉ?
Thế nên, trước ngày nghỉ lễ một hôm, ba của Tiêu Thỏ vốn đang háo hức mong chờ con gái về nhà chơi, lại đứng hình khi nhận được điện thoại
con gái báo không thể về nhà.
Dập máy xong, lửa giận nén lại từ lâu trong lòng ba vợ họ Tiêu rốt cục bùng lên không cách gì kiềm chế nổi.
"Ba nó à, anh làm gì thế?" Mẹ nàng tò mò thò đầu vào phòng hỏi.
"Thu xếp hành lý!" Ba nàng không thèm ngẩng đầu lên, hí hoáy soạn va li.
Mẹ Thỏ Thỏ ngạc nhiên. "Anh định đi đâu?"
Ba Thỏ Thỏ ngẩng đầu, hai tay nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi, đôi
mắt rực sáng ngọn lửa yêu thương con gái của cha, gằn từng tiếng một.
"Đi.Thăm.Con.Gái!"