Hai bên cha mẹ đã về, Tiêu Thỏ về trường xin nghỉ học ba ngày cho cả
hai người, rồi nửa bước không rời bệnh viện để chăm sóc cho Lăng Siêu.
Thật ra vết thương của Lăng Siêu sau khi được bác sĩ xử lý, đã không
còn việc gì nghiêm trọng nữa. Nhưng giờ hắn có thể đàng hoàng trốn học,
lại còn có một người tỉ mỉ tận tình chiếu cố, đêm còn có thể khoái trá
ôm mỹ nhân ngủ, loại việc tốt đẹp này, họa là thằng ngu mới đòi ra viện!
Do đó, vốn vết thương chỉ cần nằm theo dõi hai ngày là có thể ra
viện, kẻ nào đó lại cứng đầu khiến bác sĩ cho hắn nằm lại thêm vài ngày.
Vì đã hết ba ngày xin nghỉ, Tiêu Thỏ đành phải sáng sớm chạy về
trường đi học, học xong lại chạy tới bệnh viện chăm sóc cho Lăng Siêu.
Việc của Hội Sinh viên, coi như nàng đã ném tới góc tít tắp nào đó trong đầu rồi.
Vài ngày không thấy Tiêu Thỏ, Triệu Thần Cương rốt cục chịu hết nổi,
giả như có chuyện đi ngang qua, đứng chờ Tiêu Thỏ tan học ở cửa lớp.
Khi đó, Tiêu Thỏ chính là đang một tay ôm bọc quần áo sạch cho Lăng
Siêu tắm rửa thay đồ, một tay cầm túi sách học, vội vội vàng vàng chạy
ra khỏi lớp để còn kịp bắt xe bus. Ai ngờ vừa được vài bước, không biết
từ chỗ nào bỗng xuất hiện một gã Triệu Thần Cương.
"Sư muội, thật tình cờ a..." Rõ ràng đứng ngoài cửa chờ người ta cả
một tiết học, lại còn phải giả vờ như là tình cờ gặp gỡ. Triệu trưởng
ban quả thật là quá đỗi kiêu ngạo đi.
"Chào trưởng ban." Tiêu Thỏ quay sang gật đầu chào anh ta một cái, rồi lại tung tẩy các loại túi chuẩn bị đi.
"Chờ một chút!" Triệu Thần Cương vội vàng gọi nàng lại.
"Có việc gì thế ạ?" Vẻ mặt Tiêu Thỏ vô cùng mất kiên nhẫn. Làm sao
trách nàng được, có một vị Lăng đại công tử đang chờ nàng ở bệnh viện
nha. Lát nữa nếu đến muộn không bắt kịp xe bus, thế có mà hỏng chuyện.
Từ trường tới bệnh viện không gần chút nào, mà Tiêu Thỏ lại là một nàng
dâu vô cùng chu đáo tiết kiệm thời gian!
Triệu Thần Cương ngốc cả người, bao nhiêu từ ngữ hay ho hoa mỹ trong đầu đến nghẹn cứng ở cổ họng không thốt lên nổi.
Thấy anh ta gọi nàng lại rồi lại câm như hến chả nói năng gì, Tiêu
Thỏ càng cuống. "Trưởng ban à, tôi thật sự có việc gấp, có chuyện gì hôm khác gặp rồi nói sau nhé!" Dứt lời, nàng tiếp tục quảy quả túi xách
nách mang chạy xuống nhà.
Bạn Triệu Thần Cương tội nghiệp, lòng kiêu ngạo của bạn trải qua
không ít giãy dụa dày vò mới gom góp chút can đảm chạy tới tìm Tiêu Thỏ. Ai ngờ đâu chờ người ta lâu thật là lâu, bạn cũng chỉ nói được với
người ta hai câu, mà có một câu còn chưa nói hết!
Nhìn bóng lưng cô gái trước mặt dần khuất, lòng tự tôn của đấng nam
nhi chi chí Triệu Thần Cương hoàn toàn bị đả kích một cách mãnh liệt.
Anh ta đầu óc lơ tơ mơ xoay người bỏ đi, bước chân lảo đảo lần này còn
như đang bay bay lướt lướt.
Nghê Nhĩ Tư đứng sau lưng nhìn thấy thế hết chịu nổi. "Sư huynh, để em đi cùng anh." Rồi cô vội vàng bước lên đi cùng.
Lại nói về Tiêu Thỏ, một đường chạy vội, cuối cùng cũng hổn hà hổn hển bắt kịp chuyến xe.
Ba mươi phút sau, nàng xuống xe ở cổng bệnh viện Thánh Lãng, bước vào cổng chính bệnh viện, chạy thẳng tới khu phòng bệnh.
Khu phòng bệnh ở bệnh viện Thánh Lãng nằm ở phía sau khu khám bệnh.
Cả tòa nhà vô cùng khí thế, cao hai mươi tám tầng, bên trong trang bị vô cùng đầy đủ, nhân viên bệnh viện cũng rất có khả năng, vốn là bệnh viện tư nhân tốt nhất ở thành phố này.
Tiêu Thỏ bước vào khu nhà có phòng bệnh nhân, bước vào thang máy, tay bấm tầng thứ hai mươi mốt nơi Lăng Siêu nằm.
Cửa thang máy vừa định khép lại, bỗng có một giọng nữ cao chói lói
bên ngoài gào lên. "Chờ một chút! Chờ tôi với!" Sau đó, một bàn tay móng sơn màu hồng ló vào, hai cánh cửa thang máy tội nghiệp lập tức bị kéo
toang ra mạnh mẽ.
Người kia vừa vào thang máy, Tiêu Thỏ ngẩng đầu lên nhìn. Ánh mắt hai người gặp nhau, lập tức đều sững sờ ngây ngẩn.
"Là cô/Là chị?"
Hai người cùng thốt lên, có điều một người thốt với giọng vô cùng
thân thiện, còn người kia thì đầy vẻ thù địch. Mà cái người đầy vẻ thù
địch với Tiêu Thỏ ấy, chính là người lần trước đánh cho bạn lưu manh tóc dài đáng thương, cuối cùng hỏng mất cả cái túi LV lẫn hình tượng đẹp đẽ của bản thân: Diệp Tình tỷ tỷ!
Thấy Diệp Tình, Tiêu Thỏ tuy có chút ngạc nhiên, nhưng nàng nhanh
chóng nghĩ ra. Diệp Tình là em gái của Diệp Tuấn, làm chung công ty với
Lăng Siêu, xét cho cùng cũng là đồng nghiệp với nhau cả. Nếu Lăng Siêu
bị thương, đồng nghiệp tới viện thăm hỏi một chút cũng là lẽ thường
tình.
Do đó, nàng vui vẻ thân thiện chào hỏi cô ta một tiếng. "Tình tỷ tỷ, chị tới thăm Lăng Siêu sao?"
Chỉ một từ, lập tức trúng ngay vào tử huyệt của Diệp Tình. Cô ta quay đầu lại, hung hăng trừng mắt lườm Tiêu Thỏ.
Tiêu Thỏ bị người kia giận dữ lườm, lập tức ngẩn người. Gì thế này?
Không lẽ là mình hiểu nhầm người ta. Cũng đúng, khu phòng bệnh lớn như
vậy, không biết chừng Diệp Tình tới đây thăm người khác cũng nên.
Nghĩ vậy, nàng có chút xấu hổ. "Tình tỷ tỷ, chị..."
"Cô mới là tỷ tỷ! Cả nhà cô mới là tỷ tỷ!" Diệp Tình rốt cục chịu hết nổi lời châm chọc này. Từ khi gặp tên cướp, chịu ơn Tiêu Thỏ cứu, dáng
vẻ hào hũng diễm lệ của Tiêu Thỏ hôm đó khắc sâu vào trong tâm trí cô
ta, khiến cho niềm cao ngạo tự tôn của một nữ vương quen được xưng tụng
vô cùng khó chịu.
Trên đời có một kiểu phụ nữ như vậy, cô ta thà bị người ta đánh chết, cũng không muốn mình được tình địch cứu giúp. Diệp Tình chính là kiểu
nữ vương ngạo khí đầy mình như thế.
Tiêu Thỏ lại ngốc sững sờ, ý chị ấy là sao nhỉ? Nàng mở miệng, rụt rè nói. "Tình..."
"Cô còn muốn gọi ẩu!"
"......" Thôi bỏ đi, không để ý tới chị ta nữa.
Cả đầu Tiêu Thỏ hoàn toàn mờ mịt không hiểu, nhưng vẫn vô cùng ngoan
ngoãn im miệng, quay mắt sang chỗ khác không nói gì, trong lòng tràn
ngập sự nghi ngại. Tình tỷ tỷ rốt cuộc là người thế nào nhỉ? Lần đầu
nhìn thấy xem ra vẫn là một thục nữ dịu dàng, gặp được một hồi thì phát
hiện ra trong sự dịu dàng ẩn chứa sự cao ngạo, nói chuyện vài câu mới
nhận ra đây hoàn toàn là kiểu nữ chúa kiêu căng, chờ tới khi thấy tận
mắt cảnh chị ta giơ tay đánh người giữa đường giữa chợ mới biết hóa ra
chị ta cũng là một phụ nữ ẩn giấu tính cách đanh đá chua ngoa, mà giờ
nhìn kỹ...
Hóa ra là chị ta quên uống thuốc a! (kiểu bệnh nhân quên uống thuốc ấy, còn bệnh gì thì tùy mọi người hiểu:D)
Tiêu Thỏ thế là coi như đã hiểu ra.
Thấy Tiêu Thỏ im lặng không nói gì, Diệp Tình ngược lại lại càng khó
chịu. Một mỹ nhân chói lọi như mình đứng đây mà nó dám không thèm để vào mắt coi thường ư! Thế là cô ta lại "khụ khụ..." hắng giọng vài tiếng.
Tiêu Thỏ không để ý tới cô ta, lại còn cố ý lùi lại đằng sau vài bước.
Diệp Tình càng nổi cáu, á à, mi dám không thèm nể mặt ta ư? Lại "khụ
khụ khụ..." càng lúc càng nhiều, còn ngoắc ngoắc cái mông, đánh hông lả
lướt bước về phía Tiêu Thỏ.
Thang máy to như thế, hai người đứng hai đầu cũng còn dư chỗ không
hết. Cô ta lại cố tình bước tới gần Tiêu Thỏ, rõ ràng là cố ý gây sự,
vừa xích lại gần vừa ho khan sù sụ một cách cố tình.
Cuối cùng, Tiêu Thỏ chịu hết nổi. "Diệp tiểu thư, chị đứng dịch sang bên kia một chút được không?"
"Thang máy của cô chắc? Tôi thích đứng đâu tôi đứng!" Diệp Tình không thèm nể mặt.
Tiêu Thỏ nhăn nhó. "Nhưng mà..." Nhưng mà chị ho nhiều như vậy, lại
quên uống thuốc, tôi sợ bị lây bệnh truyền nhiễm nha! T______T
Thấy vẻ mặt lo lắng của Tiêu Thỏ, Diệp Tình không khỏi khoái trá thầm. Thấy chưa? Nữ hiệp cái gì chứ? Không phải đối thủ của ta!
Cô ta càng nghĩ càng khoái trá, ngay lúc khoái trá tới lúc muốn cười
ha ha vài tiếng, đèn trong thang máy bỗng tối sầm, ngay sau đó thang máy vốn đang đi lên bỗng dừng khựng lại.
Oan gia ngõ hẹp gặp nhau, lại thêm thang máy giữa đường có chuyện, có cần phải trùng hợp quá đáng thế không chứ?
Diệp Tình ngây ngẩn cả người, im lặng hai giây, rồi há hốc miệng hét
toáng lên chói tai đánh vỡ sự yên lặng trong thang máy. "Cứu tôi với!!!"
Tiêu Thỏ nhăn mặt, chỉ là thang máy có chút trục trặc thôi mà, có cần kích động tới vậy không chứ?
Do đèn trong thang máy tắt, trong khoang thang máy hoàn toàn đen kịt
một màu, bên tai lại vang lên tiếng gào thét chói tai của Diệp Tình,
Tiêu Thỏ không biết làm sao, đành phải giơ tay bịt kín lỗ tai.
Lúc đó, do điện được đấu lại hay sao đó, đèn trong thang máy bỗng
chớp chớp tắt tắt nhoáng lên, sáng ngời chung quanh, tiếp đến là có vài
tiếng động kỳ quái phát ra, có chút giống cảnh trong phim kinh dị. Thật
ra Tiêu Thỏ cũng chả phải to gan dũng cảm gì cho lắm, trước đây còn sợ
bóng tối nên bắt Lăng Siêu tối nào cũng đi đón ở lớp học võ. Có điều
trong tình huống này, bên cạnh lại có một bà chị Diệp Tình đang sợ hãi
muốn phát điên lên, không hiểu sao trong lòng nàng bỗng bình tĩnh lạ kỳ.
"Chị đừng sợ, ở đây là bệnh viện, hẳn sẽ nhanh chóng có nhân viên bảo an tới cứu chúng ta thôi." Nàng vốn chỉ định an ủi Diệp Tình, không ngờ Diệp Tình đang bị dọa tới mức sợ điên cuồng vừa nghe thấy tiếng nàng,
lập tức không nói câu nào nhào tới bấu chặt lấy nàng, như con Koala bấu
chặt cái cây khuynh diệp vậy, gỡ thế nào cũng không gỡ ra được. (1)
Tiêu Thỏ rốt cục hoàn toàn bị sốc nặng. Chị hai à, làm ơn về nhà uống thuốc đi!
Trong sự cố thang máy này, người bị sốc không chỉ có một mình Tiêu
Thỏ. Khi cuối cùng nhân viên cứu hộ tới giải cứu hai người, nhìn thấy
một cô gái đang ôm chặt lấy một cô gái khác không buông, thế nào cũng
nhất quyết không buông, mấy cậu nhân viên tội nghiệp hoàn toàn khiếp sợ: Chúa ơi, bây giờ ngay cả ôm nhau cũng thoải mái quá nha...
Tiêu Thỏ đã choáng váng tới độ không còn có thể nói gì hơn. Nàng chỉ
biết thò tay chọc chọc vào vai Diệp Tình. "Diệp tiểu thư... mặt chị...
đang ép vào... ơ... ngực tôi..."
Diệp Tình vừa mới hồi phục tinh thần lại tiếp tục bị tổn thương tinh thần nghiêm trọng.
Má nó chứ, ôm tình địch gào thét đòi cứu mạng đã đủ mất mặt, vì sao ngực cô ta so với ngực mình còn to hơn thế này?
Diệp Tình ôm mặt chạy như bay ra khỏi thang máy, rồi nhào thẳng vào
cầu thang bộ chạy xuống nhà. Cô không còn mặt mũi nào gặp lại Tiêu Thỏ,
chỉ cần vừa nhìn thấy nàng ta, cô sẽ không tự chủ được mà nhớ lại những
chuyện bi thảm xảy ra với mình, những chuyện sẽ không ngừng tra tấn lòng kiêu ngạo tự tôn của cô.
Tiêu Thỏ cứ thế không mất tí công sức nào khiến cho một tình địch có
tính tình mãnh liệt, lại cứng đầu kiêu căng giờ thua không còn manh
giáp. Mà nhất là nàng hoàn toàn ngơ ngác không hiểu gì cả, vẻ mặt ngẩn
ra nhìn bóng dáng Diệp Tình chạy mất, lại quay ra nhìn nhân viên cứu hộ, xua tay lia lịa. "Tôi không làm gì hết, thật đấy..."
Nhân viên cứu hộ. "......"
Vĩnh biệt Diệp Tình, Tiêu Thỏ cuối cùng cũng thuận lợi bước tới cửa
phòng của Lăng Siêu. Vừa định đưa tay lên gõ cửa, nàng lại phát hiện cửa phòng vốn đang mở he hé.
"Lăng Siêu?" Nàng khẽ gọi, đẩy thử cửa ra xem sao, phát hiện trên giường bệnh hoàn toàn không có ai.
Gì thế này? Hắn ta đâu rồi?
Tiêu Thỏ có chút ngạc nhiên, mở cửa đi vào đặt đồ đạc trong tay lên
bàn. Đang định quay người ra ngoài tìm Lăng Siêu, bỗng một bóng người
nhào tới trước mặt, ôm lấy nàng đặt mạnh lên giường bệnh.
Hắn... hắn dám phục kích nàng!
Chờ Tiêu Thỏ hiểu ra, đôi môi đã bị kẻ nào đó chiếm giữ, hung hăng
dùng lưỡi tách mở hai hàm răng mà nhào vào bắn phá. Tiêu Thỏ không có
sức đâu phản kích lại, chỉ biết mặc kệ cho cái lưỡi tham lam kia hoàn
toàn không lưu tình mà đảo quanh chiến đấu chiếm thành chiếm đất.
Vài tiếng rên khẽ vừa tràn ra lập tức bị nuốt trọn, nàng chỉ cảm thấy trời đất hoàn toàn đảo điên, cả người hoàn toàn không còn chút sức lực
nào, đôi môi vừa rát vừa sưng, hai tay hai chân đều như thừa thãi. Kẻ
nằm trên người nàng thì không khác gì một ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt,
khiến người khác khó mà thở kịp. Trái tim nàng bùm bùm đập mạnh, lại
thêm bàn tay ma sát bên ngoài cơ thể, dù cách vài lớp quần áo vẫn có thể dễ dàng khơi lên ngọn lửa ở mỗi nơi lướt qua. Rất nhanh chóng ngọn lửa
kia lan tràn ra toàn thân khiến cả người nàng như chìm trong lửa nóng.
Loại cảm giác này, so với những gì nàng đã trải qua trước đây còn
mãnh liệt hơn vạn phần. Trong lòng nàng tuy có chút sợ hãi, nhưng hoàn
toàn không có ý muốn đẩy hắn ra. Trải qua vô số lần thân mật, giờ nàng
không có ý muốn kháng cự lại hắn như trước kia, thậm chí còn có chút chờ mong... (Đây thật sự là ngâm giấm ăn dần mà... hay còn gọi là đun nước
luộc ếch xanh, con ếch này sắp bị đun nóng rồi mà còn...)
Không biết trải qua bao lâu, nụ nôn nồng nhiệt kia cuối cùng cũng kết thúc. Lăng Siêu vẫn quấn quit quyến luyến không muốn rời đi, cái lưỡi
tham lam kia còn tiện đường khẽ liếm quanh đôi môi bị hôn tới sưng đỏ
một cái rồi mới tách ra. Hắn khẽ ngẩng lên nhìn người nằm bên dưới.
Hai mắt sớm mê muội, hai tai ửng đỏ, đôi môi hồng sưng mọng hơi hơi
hé mở, khẽ hổn hển bên dưới mặt hắn... Thật là ngon miệng mà!
"Em tới muộn!" Hắn lại hôn khẽ lên môi nàng một cái, dùng giọng khàn
khàn giả vờ nghiêm nghị trách móc. "Đấy là hình phạt cho em."
Hình phạt? Thôi đi, rõ ràng là mình bị dục hỏa thiêu đốt, một lòng
muốn ăn đậu hũ người ta còn kêu. Da mặt của Lăng đại công tử đã dày và
trơ tới mức độ khiến kẻ khác muốn điên lên được.
Tiêu Thỏ vừa tức vừa buồn cười, khẽ ngọ nguậy muốn tránh ra khỏi dưới người hắn. Có điều hắn ép nàng xuống rất chặt, không muốn cho nàng đứng lên.
"Anh ép em chặt thế..." Nàng vừa mở miệng trách móc, nhưng lại phát
hiện giọng mình cũng khàn khàn như thể nhiễm dục hỏa, lập tức lại mặt đỏ tai đỏ im miệng.
Lăng Siêu khẽ nhếch môi cười, tuy không tránh ra hoàn toàn, nhưng cũng khẽ nhấc người lên cho nàng có chỗ thở.
Rốt cục có thể thở tử tế, Tiêu Thỏ hít lấy hít để, vừa điều chỉnh lại tâm trạng, vừa nghiêm túc nói. "Em thấy anh ra viện được rồi đấy."
Sức mạnh như thế, tốc độ như thế, tất cả phản ánh một điều, nếu còn nằm viện há không phải lãng phí tài nguyên dược liệu sao?
"Khụ khụ..." Một tiếng đằng hắng không hợp lúc vang lên, cắt ngang dự định tiếp tục tấn công mà Lăng đại công tử đang thầm tính trong đầu.
Hai người quay đầu nhìn lại, thấy Giang Hồ mặc áo blu trắng, mặt
nghiêm nghị đứng ở cửa. Xét theo vẻ mặt anh ta, hẳn là đã đứng đó được
một lúc rồi.
"A!" Tiêu Thỏ kêu khẽ, vội vã đẩy Lăng Siêu ra bò xuống dưới giường.
Thật chán ghét! Lần nào cũng bị "tróc gian" trên giường, thật quá đỗi mất mặt mà!
Thấy Tiêu Thỏ đứng lên, Lăng Siêu cũng chả cam tâm tình nguyện gì cho lắm mà xoay người quay lại ngồi hẳn hoi trên giường, hai tay chống
xuống mặt đệm nhìn Giang Hồ đầy vẻ khiêu khích. (Ố là la... khiêu khích
kiểu "tui hun vợ tui đấy, ông làm gì nhau?" ấy hở:D)
Giang Hồ đứng ở cửa cũng quay sang hắn nhìn chằm chằm, hai luồng ánh
mắt va chạm kịch liệt giữa không trung bắn lửa điện tung tóe, không khí
vô cùng căng thẳng.
"Sư huynh." Tiêu Thỏ rốt cuộc mở miệng lên tiếng cắt ngang sự im lặng.
Giang Hồ quay sang nàng gật gật đầu. "Sư muội, xem ra tôi đến không
đúng lúc rồi." Chỉ trong giây phúc, vẻ mặt anh ta trở nên vô cùng thản
nhiên, như thể đang nói chuyện gì đó không hề liên quan tới mình.
Mặt Tiêu Thỏ lại oành một cái đỏ rực lên, vội vã chuyển sang chuyện khác. "Sư huynh, sao anh lại tới đây?"
"Bác sĩ trực khám khoa ngoại hôm nay xin phép nghỉ, tôi đến khám
thay." Giang Hồ thản nhiên nói, rồi quay sang Lăng Siêu như cố ý như vô
tình thả thêm một câu. "Cha tôi là viện trưởng viện này mà." (Ố là la... anh đang "giương vây" khoe mẽ hở anh?)
Tiêu Thỏ cũng sực nhớ ra, hồi Ngộ Không bị thương, hình như cũng nằm
viện này và thấy Giang Hồ. Trong trường đồn đại khá nhiều về gia cảnh
của anh ta, xem ra quả nhiên không phải là giả.
"Vậy thật phiền sư huynh rồi."
"Vì em, tôi nào có thấy phiền gì." Anh ta khẽ mỉm cười, ánh mắt lóe lên sau cặp kính quét về phía Lăng Siêu.
Tiêu Thỏ lập tức nhớ lại dáng vẻ hai kẻ trước mặt hùng hổ lao vào
liều mạng đánh nhau lần trước, trong lòng có chút sợ hãi, bèn đứng cạnh
cẩn thận theo dõi. Nàng chỉ thấy Giang Hồ bước tới bên giường bệnh, kiểm tra vết thương của Lăng Siêu một cách đơn giản rồi viết viết cái gì đó
lên bảng theo dõi bệnh nhân ở cuối giường.
Trong lúc khám, cả hai đối thủ đều không ai nói câu nào, không khí đặc quánh đầy quỷ dị.
Bỗng dưng Giang Hồ ngẩng đầu lên. "Vết thương của cậu đã không có gì
đáng ngại, cậu có thể ra viện bất cứ lúc nào. Có điều nếu cậu vẫn tiếp
tục muốn tốn tiền nằm viện tiếp, bệnh viện chúng tôi cũng vẫn nhiệt liệt hoan nghênh."
"Không cần." Lăng Siêu lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái. "Một lát
nữa chúng tôi sẽ đi." Đùa à, có nhà ngươi ở đây, họa là điên mới nằm
viện tiếp!
Hóa ra trong mắt Lăng đại công tử, nằm viện chính là một việc thích thì làm không thích thì thôi.
Tiêu Thỏ hết chỗ nói...
***
Chú thích:
(1) Gấu Koala sống ở Australia, là một loài thú khá quý hiếm, rất thích ôm hoặc dùng móng chân cả tứ chi để bấu vào thân cây khuynh diệp, ăn cũng chuyên ăn lá khuynh diệp non. Ở toàn châu Âu cũng chỉ có một
công viên bách thú duy nhất ở Pháp có thể nuôi được loài gấu này, hàng
năm mất 1/3 số tiền chi phí của công viên để nhập mua ngọn cây khuynh
diệp cho chúng ăn.