Cách nhau một con đường, nhưng khi hai luồng ánh mắt chạm vào nhau,
bốn phía chung quanh dường như trở nên hoàn toàn tĩnh lặng. Tiêu Thỏ bất giác cảm thấy như hai người đang hoàn toàn tách khỏi thế giới hiện thực này.
Thấy Tiêu Thỏ bỗng dưng đứng lại, Triệu Thần Cương và Hứa Bách Dịch
cũng đứng lại theo. Hai người nhìn theo ánh mắt Tiêu Thỏ về phía trước,
vừa nhìn thấy Lăng Siêu, lập tức hiểu ra.
Gương mặt âu sầu căng thẳng cả buổi tối của Hứa Bách Dịch lập tức tươi lên: Ai da, là mình lo hão rồi!
Triệu Thần Cương lại hoàn toàn tương phản, mắt thấy gã con trai ở bên kia đường chậm rãi bước về phía bọn họ. Hắn ta dừng lại trước mặt Tiêu
Thỏ, vươn tay ra khẽ vuốt ve gương mặt nàng một cách vô cùng tự nhiên và thân mật, trong ánh mắt tràn đầy sự âu yếm nuông chiều dịu dàng, khiến
vẻ mặt Triệu trưởng ban lập tức đen như đêm ba mươi.
Ngay lúc bàn tay ấm áp của hắn chạm vào mặt nàng, Tiêu Thỏ mới giật
mình tỉnh lại, hai má lập tức nóng bừng lên. "Sao anh lại tới đây?" Nàng hạ mắt xuống, cố gắng che dấu niềm vui khi thấy hắn vào trong lòng.
"Anh gọi tới phòng ký túc của em, mấy cô bạn bảo em vẫn chưa về nên
anh tới đây luôn." Lăng Siêu vừa nói vừa để ý nhìn cách ăn mặc của Tiêu
Thỏ hôm nay, lập tức nhíu chặt đôi lông mày lại.
Cảm thấy luồng ánh mắt nóng rực của hắn quét trên người mình như kiểm tra, Tiêu Thỏ có chút xấu hổ. "Em không có chuyện gì đâu, có tất cả mọi người đi cùng mà."
"Chính vì có mọi người đi cùng..." Hắn thản nhiên trả lời, ánh mắt
như lơ đãng quét qua hai kẻ đứng sau lưng nàng một lượt, ánh mắt nãy còn dịu dàng ấm áp chỉ trong phút chốc lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông.
"Khụ khụ..." Tiêu Thỏ suýt nữa thì sặc. Lăng đại công tử à, anh có cần phải nói thẳng nói thật thế không cơ chứ?
Cảm thấy ánh mắt kẻ kia có chút địch ý, Hứa Bách Dịch lập tức phản
ứng. "Sư muội, hóa ra đây là bạn trai của em ư? Quả thật là không tệ
nha!" Vừa nói, anh ta vừa lườm sang kẻ bên cạnh một cái, vẻ mặt vô cùng
đắc ý: Thằng nhãi con nhà ngươi mà cũng muốn cướp người bên cạnh ta, còn mơ nhá!
Lại nói Triệu Thần Cương nãy giờ vẻ mặt vô cùng âm trầm xám xịt, đôi mắt đen nhìn thẳng về phía Lăng Siêu.
Nhận thấy ánh mắt gã kia, Lăng Siêu cũng không thèm khách sáo mà ném
một ánh mắt nhìn trả lại, khoảnh khắc hai ánh mắt chạm vào nhau, đều
mang theo mỗi luồng khí thế muốn áp bức đối phương đến manh giáp không
còn, có điều dĩ nhiên khí thế của Lăng Siêu đại công tử cao hơn một bậc.
Tiêu Thỏ cũng biết tính xấu của Lăng Siêu, vừa thấy có chút không ổn, lập tức kiếm cớ nào đó, túm tay hắn chạy mất dép. Đây cũng là chỗ lợi
của việc nổi danh nha, có thể đường đường chính chính chuồn đi mà không
ai dám ngăn trở.
Nhìn dáng hai người bọn họ đi xa, ngọn lửa vốn đột ngột bùng lên
trong lòng Triệu Thần Cương, rồi sau đó lại bừng bừng thiêu đốt mãnh
liệt, giờ như bị ai đó dội cho một thùng nước lạnh, lập tức tắt ngúm chỉ còn một làn khói mỏng bốc lên. (Thảm chưa, bạn tình địch này yếu quá,
chưa làm nổi gì đã tịt ngóm =]])
Lại nói lúc Tiêu Thỏ cùng Lăng Siêu đi trước, ban đầu là do Tiêu Thỏ
muốn tránh khỏi mọi người nên lôi lôi kéo kéo hắn ta đi. Giờ rốt cuộc
chỉ còn lại hai người bọn họ, dần dần nàng thả chậm bước chân, biến
thành Lăng Siêu đi trước kéo tay nàng theo sau.
Nãy giờ, hai người vẫn chưa ai nói câu nào, hơn nữa đêm dài tĩnh
lặng, sự im lặng giữa hai người như thế rất dễ khiến người khác nghĩ
ngợi lan man.
Tiêu Thỏ thì dĩ nhiên là nghĩ, hôm nay hai người bọn họ vất vả lắm
mới hẹn nhau một bữa ăn cơm, nàng lại cho hắn leo cây như thế. Tuy là
nhìn bề ngoài Lăng Siêu không thể hiện ra điều gì hết, vẻ như không sao
cả, nhưng trong lòng hắn chắc chắn là đang rất không vui phải không? Nếu không tại sao nãy giờ hắn chả chịu mở miệng nói gì cả thế.
Đang còn miên man suy nghĩ, Lăng Siêu đang đi phía trước bỗng dừng lại.
Tiêu Thỏ bị cắt ngang luồng suy tư, ngẩn người ngẩng đầu lên nhìn
Lăng Siêu. Mắt hai người vừa chạm vào nhau, trong giây lát, nàng bỗng
cảm giác có cái gì đó không đúng lắm. Vừa định mở miệng hỏi xem hắn làm
sao, chưa kịp thốt ra tiếng, bàn tay đang bị hắn nắm lấy bỗng cảm nhận
được một lực kéo rất mạnh.
Nguồn lực này tới vô cùng đột ngột, khiến Tiêu Thỏ không kịp phản
ứng, lao thẳng vào một vòng tay ôm vô cùng chặt chẽ, còn chưa kịp phản
ứng tiếp, cằm đã bị một bàn tay giữ chặt nâng lên. Lăng Siêu cúi xuống,
hung hăng cướp lấy đôi môi của nàng.
Nụ hôn này tới cũng vô cùng đột ngột, ban đầu chỉ là môi chạm vào
môi, nhưng sau đó dường như đối phương cảm thấy mãi vẫn không đủ, càng
muốn giữ lấy một cách mạnh mẽ, đầu lưỡi hắn tách hai hàm răng của nàng
ra, tiện đà xông pha mà tiến nhập thẳng vào trong, chiến đấu mãnh liệt
với lưỡi, răng và khoang miệng của nàng không thèm nương tay, khiến ngay cả những tiếng rên rỉ khẽ của nàng cũng đều không kịp phát ra ngoài mà
bị hắn nuốt trọn, không cho nàng nghỉ ngơi chút nào.
Tiêu Thỏ bị hôn mãnh liệt tới mức đầu hoa mắt váng, hai chân nhũn ra. Lại thêm trên đường không hè trống thế này làm gì có gì mà dựa mà bám,
thế là đành phải theo bản năng ôm chặt lấy lưng hắn không dám buông. Ý
nàng chỉ là không muốn mình bị ngã, có điều trong mắt kẻ nào đó, quả
thật chính là lời mời gọi vô cùng rõ ràng. Hai tay nàng vừa vòng qua
lưng hắn, hai cánh tay cứng như sắt đang ôm nàng lập tức càng vòng chặt
hơn, tiếp tục hôn tiếp tục xâm nhập công thành chiếm đất, quả thật như
thể muốn nuốt trọn linh hồn nàng không tha.
Hắn càng hôn nồng nhiệt, Tiêu Thỏ càng cảm thấy khí lực đang ngày
càng rời xa chính mình, nên càng phải ôm hắn cho chặt cho vững. Hai
người cứ thế đứng trên đường hôn nhau tới mức kẻ sống người chết... Ack, nhầm rồi, là tới mức khó lòng buông ra!
Nụ hôn này kéo dài rất lâu rất lâu, mãi tới khi Tiêu Thỏ nhũn cả
người muỗn ngã xuống đất bất tỉnh, môi Lăng Siêu mới quyến luyến khó
buông mà rời khỏi nàng, lại tiện đà giữ chặt gương mặt nàng vào lòng.
Lúc đó mới hết màn hôn nhau tới mức chân nhũn như chi chi gây sốc giữa
đường như vậy.
Gương mặt Tiêu Thỏ áp chặt vào ngực Lăng Siêu, hổn hển thở gấp một
hồi lâu mới nhận ra giờ hai má đã đỏ bừng nóng rẫy, đôi môi cũng không
khác gì vừa ăn một món lẩu rất cay, vừa căng vừa sưng vừa nóng vừa rát
bỏng.
Đã bao lâu rồi họ chưa có kịch liệt như vậy? Một tuần, một tháng, hay còn lâu hơn... Nghĩ tới đó, Tiêu Thỏ lại nhớ ra việc nàng cho hắn leo
cây hồi tối, trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi.
"Xin lỗi anh..." Nàng vẫn dán chặt mặt mình vào ngực hắn, giọng lí nhí như muỗi kêu.
Lăng Siêu vẫn không trả lời nàng, chỉ là cúi xuống khẽ hôn một cái lướt nhẹ trên trán, coi như là câu trả lời.
Cảm giác thấy trán có một cái gì đó vừa mềm mại lại ẩm ướt chạm tới,
trong lòng Tiêu Thỏ bỗng cảm thấy vô cùng ấm áp, miệng liền thốt. "Gần
đây em bận chuyện Hội Sinh viên nên ít để ý tới anh, thật xin lỗi."
"Anh không trách em, em cũng phải có cuộc sống của mình chứ, không thể lúc nào cũng chờ anh được."
"Sao cơ?" Hoàn toàn bất ngờ trước phản ứng của hắn, Tiêu Thỏ ngẩng phắt đầu lên ngạc nhiên nhìn hắn chằm chằm.
"Cùng lắm," Hắn bỗng dừng lại một chút. "Lúc em không thể chờ anh,
thì anh sẽ chờ em. Em chậm một phút, anh chờ hai phút, em chậm một giờ,
anh sẽ chờ hai giờ, dù thế nào cũng sẽ vẫn chờ được em."
Giọng nói của hắn nghe ra vô cùng bình thản nhẹ nhàng, nhưng không khỏi khiến cho lòng người nghe cảm thấy run rẩy.
"Em sẽ không nhẫn tâm bắt anh chờ em cả đời đấy chứ?"
Làm sao có thể như thế được? Nếu có một người con trai như vậy,
chuyên tâm cố chấp chờ đợi mình, chỉ có người con gái nào ngốc nghếch
mới có thể để người đó chờ mãi mãi được. Còn người con gái thông minh,
thì không cần trả lời, mà có thể dùng hành động để chứng minh tất cả.
Tiêu Thỏ khẽ nhón chân, bắt chước hắn hồi nãy, hôn lên môi hắn.
Mỗi người ăn đậu hũ một lần, hòa rồi! ^_______^
Một tuần sau, Đại hội Thể dục Thể thao Sinh viên toàn thành phố rốt
cục cũng bắt đầu. Với sự cố gắng của tất cả mọi người, Đại hội diễn ra
vô cùng thuận lợi, tới ngày lễ bế mạc, lãnh đạo thành phố còn không ngớt khen ngợi khẳng định sự cố gắng của trường Z, nhà tổ chức chính.
Có thể được lãnh đạo ngợi khen như thế, đương nhiên ban giám hiệu vui vẻ ra mặt, dĩ nhiên là sẽ tích cực khen thưởng. Toàn bộ các ban ngành
của Hội Sinh viên đều được khen ngợi, đặc biệt là Ban Thể Dục, càng được sự tán thưởng không ngớt của ban lãnh đạo trường.
Hứa Bách Dịch vô cùng cao hứng, lập tức nhân cơ hội đề nghị mọi người đi ăn tiệc mừng công.
Lần này, Tiêu Thỏ đã thông minh hơn, không chút do dự cự tuyệt lời
mời của Hội trưởng, mặc cho bọn họ níu kéo nài nỉ thế nào đi nữa, vẫn
khăng khăng một mực mình có việc bận không đi. Hứa Bách Dịch thấy tình
hình căng thẳng, lại chắc chắn là cô ta sẽ không đi cùng Triệu Thần
Cương, nên cũng đành buông tay để cho Tiêu Thỏ vắng mặt;
Ồ, đừng nghĩ hôm nay Tiêu Thỏ lại có hẹn với Lăng Siêu. Thật ra, hôm
nay Lăng Siêu tới công ty Diệp Tuấn làm việc, phải khuya mới có thể về
nhà, nên hai người vốn không có hẹn ước gì cả. Vậy Tiêu Thỏ tại sao lại
bảo có việc chứ? Rất đơn giản, chính là như lời hắn nói vậy. "Lúc anh
không thể chờ em, thì em sẽ chờ anh."
Đúng thế, nàng quyết định chủ động đi đón Lăng Siêu tan tầm, để cho hắn có một bất ngờ vui vẻ.
Điều bất ngờ này nàng đã sớm lên kế hoạch rõ ràng, ngay cả với đám
bạn cùng phòng cũng không lộ ra chút nào. Phải biết là mấy nàng cùng
phòng kia cũng có thể có gián điệp của đối phương nha. Ngày thường đến
cả nàng lỡ nói mơ cái gì đó, đảm bảo hôm sau sẽ tới tai Lăng Siêu tức
thì. Thế nên lần này nàng hạ quyết tâm không cho Lăng Siêu biết kế hoạch của mình.
Về phòng ngủ, nàng thay đồ đơn giản một chút, quần ống thẳng, áo sơ
mi kẻ carô, áo khoác kiểu cao bồi, lại thêm một đôi giày thấp màu trắng, đơn giản mà vẫn lịch sự. Sau đó, nhân cơ hội đám bạn cùng phòng còn
chưa về, nàng liền ba chân bốn cẳng chạy xuống nhà bắt xe bus đi.
Từ trường Z tới công ty của Diệp Tuấn cũng không xa lắm, đi xe bus
tầm ba mươi phút là tới. Tiêu Thỏ đoán chắc thời gian, tới lúc nàng đến
nơi hẳn là Lăng Siêu cũng đến giờ xong việc rồi. Dù hắn có chậm một
chút, cũng chỉ cần nàng đứng dưới nhà chờ thêm một lát là được.
Lúc xuống nhà, nàng còn cố ý tới cửa hàng bán bánh ngọt gần trường
mua chút điểm tâm rồi mới lên xe bus. Người trên xe không nhiều lắm, nên nàng chọn một chỗ gần cửa sổ mà ngồi, vừa nhìn phong cảnh bên ngoài,
vừa tưởng tượng xem lát nữa khi Lăng Siêu nhìn thấy nàng sẽ có vẻ mặt
thế nào.
Ngạc nhiên? Hí hí, chắc chắn sẽ có!
Sung sướng? Ha ha, sướng chết được!
Nhiệt tình làm vài chuyện gì đó? Ờ, ban ngày ban mặt chỗ đông người,
hẳn là hắn không dám làm chuyện gì quá lố chứ? Có điều cái kẻ mặt dày
nào đó rất khó đoán trước a...
Thế là một ông lão lớn tuổi ngồi trước mặt nàng ngạc nhiên thấy cô bé này lúc mới lên xe còn vô cùng hào hứng, lên xe một hồi mặt lại biến
đổi không ngớt, lúc thì vui vẻ, lúc thì ưu tư, cuối cùng lại còn đỏ mặt
nữa chứ. Quả thật vẻ mặt con gái với lòng dạ con gái đều như mò kim đáy
bể a, mình sống từng này tuổi, đã thất thập cổ lai hy rồi mà vẫn khó
lòng nhìn thấu được a... >____<
Mặc cho ông cụ có cảm giác buồn rầu ra sao, cũng không ảnh hưởng tới
tâm trạng suy nghĩ của Tiêu Thỏ. Tóm lại bốn mươi phút sau, nàng vẫn
đứng dưới lầu tòa nhà "Trí Viễn Đầu Tư", ngước mắt nhìn lên tòa nhà hãnh diện vươn cao, bỗng nàng có một chút thất thần.
Đây chính là nơi Lăng Siêu làm việc ư, nhiều tầng như vậy, hẳn là
trong một tầng nào đó, hắn đang ngồi chăm chú làm việc vì tương lai của
hai người phải không? Trong đầu nàng bỗng xuất hiện hình ảnh hắn mặc âu
phục đi làm, vẻ mặt nghiêm trang, chăm chú chuyên tâm, không có chút nào lơi là... còn có thái độ làm việc khẩn trương chu đáo, quả thực không
thể không khiến người khác cảm động.
Đúng lúc đó, một bác gái bán báo ven đường bỗng ngạc nhiên thấy cô bé này lúc mới đến còn bình thường, đứng ở đó một chốc sau thì vẻ mặt biến đổi liên tục, lúc thì cười ngây ngô, lúc thì đỏ mặt, vừa nhìn cũng biết là đang nhớ tới bạn trai rồi! Hắc hắc, tuổi trẻ mà lại!
Tiêu Thỏ không biết là giờ phút này toàn bộ suy nghĩ cảm xúc trong
lòng nàng, đến cả người qua đường Giáp Ất Bính Đinh cũng đều có thể đoán được qua nét mặt.
Nàng ôm một lòng chờ mong mãnh liệt đứng chờ dưới cửa, mắt thấy kim
đồng hồ chuyển từ năm giờ tới sáu giờ, mà Lăng Siêu vẫn chưa xuống.
Trong tòa nhà lớn này, phần nhiều đều là người đi làm lâu năm cả. Tiêu
Thỏ chờ được hơn một tiếng, thấy người ra khỏi tòa nhà từng đống từng
đống, trái tim háo hức ban đầu giờ ẩn ẩn nỗi bất an.
Sao hắn vẫn chưa xuống chứ? Không phải là xui xẻo tới mức hôm nay chính là ngày hắn phải làm thêm chứ?
Đúng lúc này, bác gái bán báo nhịn không nổi lên tiếng. "Cháu gái à, hay cháu gọi điện báo cho bạn trai một tiếng xem?"
A? Tiêu Thỏ sững sờ một chút rồi lập tức mặt mày đỏ ửng lên. "Ơ... cháu... cháu không phải là..."
"Còn chối nữa! Dì đây sống hơn năm mươi năm rồi, còn cái gì qua được
mắt dì nữa đâu, nói gì là tâm sự của thiếu nữ đang yêu như cháu. Nhớ lại năm đó lúc dì yêu đương cũng là như thế thôi!"
Tâm sự của nàng rõ ràng trên mặt tới vậy sao? Tiêu Thỏ bỗng toát mồ
hôi lạnh, nhưng nghĩ nghĩ một hồi cũng thấy bác gái bán báo nói không
phải không có lý, nàng không thể chờ không thế được. Hay vẫn gọi điện
một cái thử xem.
Chuông mới reo hai hồi đã có người nhấc máy, bên kia truyền tới giọng nói mệt mỏi của Lăng Siêu. "Sao thế, con nó nhớ anh à?"
Tiêu Thỏ suýt nữa thì thổ huyết tại chỗ.
Lăng đại công tử, anh có cần phát ngôn vô tội vạ thế không? T____T
Miễn cưỡng hồi phục tinh thần, Tiêu Thỏ hỏi. "Bao giờ anh xong việc?"
Câu hỏi này nghe qua rất bình thường, nhưng nếu có cái gì ẩn sau nó, thì hẳn là: Giờ nào rồi mà anh còn chưa xong việc hả?
Giọng nói bên kia lập tức thay đổi. Lăng Siêu hỏi. "Em chờ lâu chưa?"
Không phải chứ? Nàng trù tính lâu như thế, trên đường đều tưởng tượng bộ dạng hắn bất ngờ sung sướng nhìn thấy nàng, ấy thế mà sự thể lại cứ
như vậy... Trong lòng Tiêu Thỏ không tránh khỏi có chút mất mát. Còn
đang phân tâm, bỗng một cái gì đó vọt qua thật mạnh, chờ nàng phản ứng
lại, di động trong tay đã biến mất tăm hơi, trước mặt còn một bóng lưng
chạy trốn điên cuồng.
Phản ứng đầu tiên của Tiêu Thỏ chính là: Không phải chứ, lại gặp cướp sao?
Phản ứng thứ hai là: Sao bây giờ bọn cướp kém tắm thế nhỉ? Sao không
đạp xe mà cướp, lại còn chạy lằng nhằng như thế, quá bằng bảo nàng mau
đuổi theo.
Đã thế, Tiêu Thỏ đuổi theo.
Lúc này, Tiêu Thỏ quả thật cảm thấy may mắn là mình đi giày đế bệt mà không phải giày cao gót, đuổi hết thành phố cũng không sợ bị trẹo chân. Mắt thấy sắp đuổi tới nơi, kẻ kia lại chui tọt vào một hẻm nhỏ gần đó.
Đừng mong trốn thoát! Tiêu Thỏ không nghĩ ngợi liền đuổi theo.
Đây là một cái hẻm ngoắt ngoéo vô cùng hẻo lánh, chờ nàng đuổi theo
một lúc, phát hiện ra thằng kẻ cướp trước mặt bỗng dừng lại quay người
nhìn nàng cười độc địa, thì hết thảy đã quá muộn.
Đúng thế, đây không phải chỉ là cướp giật, mà là một màn trả thù cá
nhân có mưu đồ từ lâu. Thằng cha đứng đầu là thằng tóc vàng hôm đó bị
Tiêu Thỏ đánh gục trên đường, sau đó bị đưa vào đồn cảnh sát, cuối cùng
lại còn bị rêu rao trên Internet bị người người chửi bới, thật là mất
mặt một gã lưu manh như hắn mà!
Năm tên đột nhiên xuất hiện, trong tay đều có vũ khí này nọ, hiển nhiên là có chuẩn bị sẵn, phải trả thù lớn.
Tiêu Thỏ từ từ lùi lại phía sau, nàng cũng ý thức được là trong tình
huống này, dù nàng có võ cao tới đâu cũng không đánh lại bọn kia, huống
hồ võ công của nàng chưa cao tới mức đồn đại.
Nàng cảnh giác nhìn bọn chúng chằm chằm, chân tiếp tục lùi, lùi mãi,
tới khi lưng chạm vào vách tường cứng rắn đằng sau, không còn đường lùi
nữa.
"Các người đừng có làm bậy, đồn cảnh sát ở ngay cạnh đấy!" Nàng nói nhanh.
Đám lưu manh kia quả nhiên dừng lại một chút, thất thật một lát, Tiêu Thỏ bèn nhân cơ hội vọt qua chỗ trống chạy ra ngoài, có điều mới chạy
được vài bước liền bị đập một cú thật mạnh vào gáy, trước mắt tối sầm,
người sụp ngã xuống.
Tình trạng này quả thật chưa bao giờ trải qua, đầu tiên là đầu óc mê
muôi, sau đó là cả gáy cả vai ê ẩm tê dại đau đớn, cả người vô lực. Nàng cố gắng mở to mắt, ở đầu hẻm xa xa có chút ánh sáng đen kia, có một
dáng người vô cùng quen thuộc lọt vào mắt.
"Lăng Siêu..." Nàng cố gắng kêu lên, nhưng giọng lại vô cùng yếu ớt
không cất lên nổi, trong cơn hoảng hốt nàng nghe thấy tiếng hắn nói gì
đó, rồi cả người hắn vọt tới. Tiếp theo là một trận choáng váng xây xẩm
mặt mũi, tới khi nàng tỉnh táo lại thu hết sức lực đứng lên, Lăng Siêu
đã xông vào bọn lưu manh đánh đấm loạn cào cào. (Anh hùng cứu mỹ nhân
a...)
Trong tình cảnh một chọi năm, hắn ấy vậy vẫn không bị rơi vào thế hạ
phong. Một cước đạp thẳng vào hạ bộ gã tóc vàng dám giơ gậy lên định
đánh hắn, khiến tên tóc vàng kia tru tréo thảm thiết lăn lộn trên mặt
đất.
Mấy tên lưu manh kia lập tức kinh hồn táng đởm. Dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo trong ngõ, người con trai kia đứng đó, mắt vằn lên giận dữ, tơ máu
đỏ ửng, không khác gì một con thú hoang dã đang trong cơn giận dữ, có
loại khí thế khiến người đối diện không rét mà run.
Mắt thấy đối với gã này chúng khó lòng chiếm ưu thế, mục tiêu lập tức được chuyển qua phía Tiêu Thỏ nhìn qua có vẻ yếu ớt loạng choạng đứng
đó. Một tên lưu manh tóc dài ngoằng vác gậy tới định đập thẳng vào người Tiêu Thỏ.
Một tiếng động trầm đục vang lên trong ngõ vắng, Lăng Siêu vọt tới
chắn trước mặt Tiêu Thỏ giờ nét mặt hòan toàn trắng bệch, nhưng hắn vẫn
cắn răng nhìn nàng một cách đầy kiên định, rồi xoay người kéo nàng nấp
sau lưng. (Hu hu, bé Siêu của chị...)
Tiêu Thỏ ngây dại cả người, cú đánh kia không đánh vào người nàng,
nhưng đánh lên người hắn càng khiến nàng đau đớn tới mức không còn nhịn
được nữa. Nàng hoàn toàn quên mất cơn đau nhức sau gáy, chỉ thấy trong
ngực bừng bừng một cơn giận dữ, trừng mắt nhìn đám mất dạy kia cầm gậy
gộc xông tới định đánh hôi tiếp.
Tiêu Thỏ nhằm đúng thời cơ, lập tức đạp vào chân gã tóc dài kia một
cú. Giờ nàng thật sự hối hận mình không đi giày cao gót, không đạp chết
được thì cũng để lại vài lỗ hổng trên người tên chết tiệt kia. Tên kia
lập tức ngã lăn lộn trên đất, tay ôm chân gào rú vì đau, thế là nàng lại nâng chân đạp thêm phát nữa giữa ngực gã, dám đánh người của bổn cô
nương à! Ta đạp chết ngươi! (Nữ anh hùng cứu mỹ nam a...)
Con gái lên cơn điên tiết vốn đã vô cùng khủng khiếp, huống gì nàng
con gái này còn có thể biến thành siêu nhân võ nghệ cao cường!
Bên này Lăng Siêu cũng lại giải quyết thêm một tên nữa, tuy cũng bị
đánh thêm một gậy, nhưng tình thế đã có chút xoay chuyển về phía hai
người. Đối phương chỉ còn có hai tên còn sức chiến đấu, nên hiện giờ là
một chọi một.
Mắt thấy sắp thắng tới nơi, một tên lưu manh bỗng rút cái gì đó từ
trong túi ra. Tiêu Thỏ nhìn kỹ, chính là một con dao găm sáng lóe, lưỡi
dao sắc lẻm phát ra một làn hơi lạnh dưới ánh đèn đường leo lét.
Cái này không thể so với đống gậy gộc kia được, bị đâm một cú là
không phải chuyện đùa đâu. Tiêu Thỏ còn đang phân tâm lo cho Lăng Siêu,
bỗng tên kia cầm dao xông tới chỗ nàng.
"Cẩn thận!"
Lăng Siêu hét lên một tiếng, lại chắn trước mặt nàng một lần nữa.
"Khô ô ô ô ô ô ng!"
Tiêu Thỏ thất thanh kêu lên, thuận tay ôm ngang lưng hắn, từng giọt
từng giọt chất lỏng nóng hổi chảy qua kẽ tay nàng, khiến cả người nàng
từng đầu dây thần kinh đều căng lên muốn đứt, trái tim như bị bóp nghẹt
lại, lại đập điên cuồng như muốn phá tan lồng ngực nhảy ra.
Vừa thấy có máu rơi, mấy tên lưu manh kia cũng có chút cuống quít.
Đúng lúc đó, phía xa xa truyền tới tiếng còi cảnh sát. (Sao tới muộn thế chứ T____T)
"Keng!" Con dao bị ném trên mặt đất, mấy tên lưu manh kia vội vã trốn mất như chuột cống, chỉ trong chốc lát đã mất tăm mất tích.
"Em... không sao chứ?" Rõ ràng người bị thương là hắn, nhưng hắn vẫn không quên lo lắng cho nàng.
Nước mắt Tiêu Thỏ rốt cuộc không nén nổi lã chã rơi. "Đồ ngốc! Lăng
Siêu, anh là đồ ngốc mà!" Nàng khóc nức nở, ôm chặt lấy hắn, cơ thể run
lên cầm cập vì kích động.
Hắn vươn tay khẽ vuốt tóc nàng, miệng khẽ thốt bên tai nàng. "Ừ, anh
là đồ ngốc..." Tiếng nói hắn do mất máu mà càng lúc càng yếu ớt. "Có
điều, là anh cam tâm tình nguyện..."
Trên thế giới này có một người con trai như vậy đấy, hắn yêu cô gái
của mình vô cùng sâu đậm, nên chẳng sợ bị nói là ngốc, thậm chí còn cam
tâm tình nguyện trở nên ngu ngốc. (Hu hu hu... khóc ròng ~ing)