Sáng hôm sau là cuối tuần.
"Hắt xì..."Tiêu Thỏ xoa xoa lau lau cái mũi. Hôm nay nàng đã nhảy mũi tới lần thứ tám, cho thấy một sự thật vô cùng tàn khốc: nàng bị cảm
lạnh rồi. Thế là nàng lại vô tình nhớ tới cái nguyên do khiến cho mình
bị cảm lanh, và rồi mặt lại phừng một cái, đỏ ửng lên.
Lăng Siêu đang ăn sáng bỗng dưng buông bát đũa xuống hỏi. "Em bị ốm?"
Lại còn ra vẻ ngây thơ tốt bụng thản nhiên hỏi thăm nữa, chứ là kẻ
chết dẫm nào hại nàng ra nông nỗi này. Tiêu Thỏ quả thật muốn mắng cho
hắn một trận, nhưng mắt liếc thấy Quan Tựu ngồi cùng bàn đang chăm chỉ
chuyên cần ăn sáng, đôi mắt hiện ra vẻ ngây thơ vô số tội nhìn hai người như thể muốn nói. "Tôi chỉ là đang ăn thôi, không làm gì hết..."
Lời nói ra tới miệng lại bị nuốt ngược trở lại, Tiêu Thỏ cầm bát lên tiếp tục lặng lẽ ăn cơm.
Nếu nói trên đời này chuyện đáng xấu hổ nhất là đang... ờ... âu yếm
tình cảm thì bị bắt quả tang, thì còn có một chuyện đáng xấu hổ hơn, đó
là kẻ bắt quả tang kia có quen mình.
Tiêu Thỏ hiện giờ chính là đang phải đối mặt với cả hai chuyện đáng
xấu hổ như vậy. Tối qua bị Lăng Siêu gài bẫy suýt nữa thì không tự kiềm
chế được, kết quả lại là bị Quan Tựu cắt ngang giữa chừng. Nếu không
biết nhau còn đỡ, đằng này Quan Tựu lại là bạn cùng nhà kiêm đồng nghiệp với Lăng Siêu, đi ra đi vào đều gặp nhau, nhỡ người ta bị ám ảnh trong
tâm lí thì làm sao bây giờ?
Tiêu Thỏ là một cô bé không có điểm nào quá nổi bất, có điều là một
người luôn thích rõ ràng rành mạch, chuyện gì cũng phải nói rành mạch ra nàng mới dễ chịu.
Thế là ăn sáng xong, nhân lúc Lăng Siêu đang ở trong phòng, nàng liền lén lôi Quan Tựu qua một bên.
Lại nói về Quan Tựu, bẩm sinh đã là một kẻ lầm lì ít nói ít cười như
cục đất, cho tới giờ hầu như chưa từng nói chuyện với con gái. Giờ tự
dưng lại bị một cô bé túm chặt nhất quyết không buông, anh ta cũng lập
tức cuống cả tay chân, vẻ mặt vô cùng cảnh giác nhìn Tiêu Thỏ.
Nhìn đến ánh mắt nét mặt của anh ta, Tiêu Thỏ thiếu điều muốn khóc,
sao tự dưng nàng bỗng có cảm giác như mình đang phạm tội tày trời thế
này? Nàng cố gắng trấn tĩnh, cố gắng tỏ ra hòa nhã hiền lành nhất có
thể. "Chuyện... ừhm, lão Quan à, chuyện tối hôm qua, anh đừng để trong
lòng nha!"
"Gì cơ?" Cục đất vẫn chưa có phản ứng gì cả.
"Thì là... chuyện... lúc đêm hôm qua đó đó..." Tiêu Thỏ thật sự không biết miêu tả thế nào.
Giờ Quan Tựu mới hiểu ra nàng muốn nói cái gì. "Từ giờ trở đi tôi hứa nửa đêm dậy đi toalet sẽ không bật đèn là được."
Tiêu Thỏ lại méo mặt. "Ý em không phải thế..."
"Vậy thì trước khi đi ngủ tôi sẽ cố uống ít nước."
"Cũng không phải là ý như vậy!" Tiêu Thỏ bắt đầu hoảng, sao anh ta
mãi không chịu hiểu ý của mình chứ! "Ý em là chuyện hôm qua chỉ là ngoài ý muốn xảy ra, về sau sẽ không xảy ra nữa, nên mong anh đừng ghi nhớ
trong lòng nha!"
"À," Quan Tựu có vẻ hiểu ra liền gật gật đầu, cúi đầu nghĩ ngợi gì đó một lát rồi đúng lúc Tiêu Thỏ thở phào nhẹ nhõm, anh ta ngẩng đầu lên
vô cùng khó xử. "Nhưng mà tôi làm sao mà nén cơn buồn được?" (Chết cười
với anh Quan Tựu!)
Tiêu Thỏ: "......"
Trình độ nghe hiểu ý người khác của đồng chí Quan Tựu rốt cục khiến
cho Tiêu Thỏ giơ tay đầu hàng việc giải thích với anh ta. Vừa quay đi
lập tức bị đồng chí Lăng Siêu hù một phát.
"Hai người đang trò chuyện cái gì thế?"
Tiêu Thỏ vội vàng lắc đầu lia lịa. "Không có gì, chỉ là..."
"Bà xã cậu bảo tôi từ rày về sau đừng có đi toalet ban đêm." Quan Tựu nhanh miệng.
Tiêu Thỏ đang định giải thích lập tức ớ họng đờ người.
Lăng Siêu khẽ khẽ giật giật khóe môi, lập tức nghiêm mặt trở lại
thốt. "Lão Quan, cậu còn trẻ, sau này có một số việc nếu nhịn được thì
nên ráng nhịn một chút."
Quan Tựu còn vô cùng thành thật gật đầu. "Tôi sẽ cố gắng hết sức!" (Đoạn này chết cả cười với anh Quan đại ca!)
Tiêu Thỏ... Ơ, Tiêu Thỏ đâu mất rồi? À xin lỗi, bạn Thỏ nhà ta đã trốn vào góc ngồi tự kỷ.
Buổi sáng ngày thứ bảy thế là kết thúc trong cảnh Tiêu Thỏ ngồi ôm
mối oán hờn ở góc nhà. Tới buổi chiều, nàng rốt cục cũng đã làm tư tưởng cho bản thân hiểu rõ. Dù gì quan hệ giữa nàng với Lăng Siêu cũng đã
được công khai rõ ràng ai ai đều biết, không cẩn thận để người khác nhìn thấy hình ảnh... ờ... cần kiểm duyệt, thì âu cũng là có thể tha thứ
được.
Tóm lại, không có gì phải lo lắng ảo não hết!
Cứ nghĩ thế, Tiêu Thỏ cũng thoải mái hơn, ra ghế mở TV xem, lại đúng
lúc TV đang chiếu phim truyền hình nhiều tập thể loại cổ trang đấu tranh hậu cung. Một đám phi tần hung hăng ghen tị đấu đá nhau vì một tên
hoàng đế, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn khiến người khác rợn tóc gáy. Tiêu
Thỏ đang chán nản xem phim thì một bên ghế sô pha bỗng chìm xuống một
chút. Lăng Siêu cũng đã mò lại ngồi tự lúc nào.
Hai người cùng ngồi trên ghế sô pha, tình huống rất dễ liên tưởng tới một số hình ảnh, ờ, cần kiểm duyệt đêm qua. Tiêu Thỏ lập tức không còn
bụng dạ nào xem TV mà thi thoảng lại liếc sang Lăng Siêu một cái.
Lăng Siêu thì tỉnh bơ không thèm để ý, ngồi một cách hoành tráng trên ghế, ánh mắt vô cùng chăm chú nhìn màn hình.
Ngồi như thế được một lúc, Tiêu Thỏ bỗng cảm thấy đầu óc mình có chút đen tối thì phải, người ta chỉ là ngồi xem TV mà thôi, sao nàng lại cứ
phải nghĩ tới cái sự việc, ờ, cần kiểm duyệt tối hôm qua mà liên tưởng
làm gì? Phải trấn tính lại! Thế là bạn Thỏ Thỏ hoàn toàn gạt bỏ gánh
nặng tâm lí mà chăm chú ngồi xem TV.
Bỗng dưng, Lăng Siêu tự dưng thốt một câu không đầu không cuối. "Thật vô nghĩa!"
"Cái gì vô nghĩa?" Tiêu Thỏ quay sang, vẻ mặt hoàn toàn đần thối.
"Cái phim truyền hình này vô nghĩa!"
"Ack..." Tiêu Thỏ thật muốn ngã lăn đùng ra đất. Thể loại cung đình
tranh đấu ám hại nhau thế này vốn không thích hợp với gu của con trai,
đến ngay cả nàng cũng chỉ là ngồi xem để giết thời gian mà thôi. Thế là
Tiêu Thỏ thuận miệng giải thích. "Thật ra em cũng nhàm chán không có
việc gì nên mới ngồi xem mà..."
"Em nhàm chán không có việc gì?" Lăng Siêu bỗng quay sang nhìn nàng chằm chằm.
Dưới ánh mắt gắt gao của hắn, Tiêu Thỏ bỗng thấy trong lòng nảy lên chút dự cảm xấu, liền ấp úng. "Thật ra cũng không sao..."
"Chi bằng chúng ta làm nốt chuyện tối qua còn dở dang đi?"
Biết ngay mà =.=
Còn không chờ Tiêu Thỏ kịp phản ứng, tay hắn đã như con rắn vòng qua
eo nàng, miệng bắt đầu càn rỡ khàn khàn vang lên. "Bà xã, anh thấy biểu
hiện của em đêm qua thật không tệ nha." Ý hắn chính là việc nàng chủ
động đêm qua ấy, tuy kỹ thuật hôn còn non nớt, nhưng vẫn đủ khiến tâm
thần người ta bay bổng, nhớ mãi không quên.
Tiêu Thỏ bắt đầu cuống. "... Đó là ngoài ý muốn..."
"Anh không phiền xảy ra thêm vài lần ngoài ý muốn nữa..." Nói xong, đôi môi nóng bỏng bắt đầu nhào tới.
Đáng tiếc, việc "ngoài ý muốn" còn chưa kịp xảy ra, di động Lăng Siêu liền réo ầm ĩ.
"Điện thoại kìa!" Tiêu Thỏ vội vàng "tốt bụng" nhắc nhở.
Lăng Siêu có chút mất hứng vì phải dừng lại, hắn liếc nhìn dãy số trên màn hình, đôi mày hơi hơi nhíu lại rồi bấm máy nhận.
Nghe được tiếng trả lời từ đầu kia điện thoại vì bị cắt ngang lúc
đang, ờ, hứng khởi mà có chút khàn khàn, Diệp Tình vội vàng hỏi han.
"Lăng Siêu, anh vẫn còn bị cảm chưa khỏi sao? Nghe giọng hơi khàn
khàn..."
"Đã không có vấn đề gì nữa rồi." Giọng hắn quay trở lại vô cùng lạnh nhạt bình thản.
"Không có vấn đề thì tốt rồi, làm tôi lo lắng suốt, hôm qua tôi còn..."
"Chị Tình, tìm tôi có việc gì không?"
Bài phát biểu tràng giang đại hải của Diệp Tình đành phải dừng lại.
Cô nhớ ngày xưa mỗi lần mình chủ động gọi điện cho người khác giới, bọn
họ đều thuộc dạng thủ sủng nhược kinh(được sủng ái quá đâm ra lo lắng!), chỉ có Lăng Siêu hoàn toàn khác, lại đi hỏi cô ta tìm hắn có việc gì.
Chị Tình một khi đã nổi giận, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng nha!
"Tôi đi chơi ở ngoài, vô ý làm mất ví tiền, anh có thể tới đón tôi
được không?" Hừ, không thèm để ý đến bổn cô nương ư? Bổn cô nương thề
bám theo ngươi không tha! Diệp Tình cố điều chỉnh giọng nói, khiến cho
giọng mình trở nên vô cùng yếu ớt đáng thương. "Hồi nãy tôi gọi điện cho anh trai tôi, ảnh còn nói không rảnh, bảo tôi gọi cho anh. Thật ngại
quá, chỉ là giờ trên người tôi không có tiền, đường về lại xa..."
Hắn thừa biết cô ta cố tình kiếm cớ, nhưng mà có điều cô ta lại lôi cái lá chắn Diệp Tuấn ra mới khổ.
"Đã biết, chị đang ở đâu?"