Một trận lộn xộn qua đi, mâu thuẫn cuối cùng cũng được giải quyết. Có điều Tiêu Thỏ đã quên béng mất một việc vô cùng quan trọng, nàng đến là để tróc gian nha! Bây giờ gian đã không tróc được, nàng lại mơ mơ hồ hồ đồng ý ở lại nhà người ta, ở chỗ nào bây giờ? Cả căn hộ có hai cái
phòng ngủ, không lẽ nàng với Lăng Siêu phải ở chung một phòng? (Hí hí,
ai còn bảo bé Siêu mặt không dày tới mức rước bạn gái về nhà âu yếm thân mật trước mặt bạn cùng phòng nào... Em vào miệng sói rồi em ơi =))=)))
Không được, tuyệt đối không thể được!
Nói cho cùng, Tiêu Thỏ vẫn là một cô bé vô cùng bảo thủ, nên tối hôm đó, nàng một mực đẩy Lăng Siêu vào phòng ngủ của Quan Tựu.
Quan Tựu dĩ nhiên là không vui chút nào, anh ta tuy là một kẻ trầm
mặc ít nói, nhưng cũng là một con người với đầy đủ nhân quyền nha! Ít
nói không có nghĩa là dễ bị bắt nạt nha! Thế nên Lăng Siêu vào phòng anh ta được một lúc, lập tức bị đá đít ra ngoài một cách không hề thương
tiếc! (Đáng đời con sói, ha ha!)
Lần này tới lượt Lăng Siêu nếm mùi đau khổ. Hắn vốn tưởng trời lạnh
như thế, ôm bà xã ngủ sẽ thật khoái chí, không ngờ không những bà xã
không được ôm, mà đến cả giường cũng không có mà ngủ, chỉ có thể ôm chăn ngẩn người nhìn ghế sô pha.
Lẽ nào, lẽ nào đêm nay hắn thật sự phải ngủ ở trên ghế?
"Cốc cốc cốc..."
Có tiếng gõ cửa vang lên, Tiêu Thỏ bèn thò cổ ra ngoài xem định hỏi
hắn muốn gì, lại bị hoạt cảnh trước mặt khiến cho sững sờ. Lăng đại công tử tay ôm chăn gối, vẻ mặt vô cùng tội nghiệp đứng ở cửa phòng, hai mắt to tròn long lanh nước nhìn nàng cầu khẩn. (Làm nhớ đến con mèo trong
phim Shrek quá đi =))=)))
"Bà xã, thời tiết báo đêm nay nhiệt độ chỉ có 3°C nha!"
Đáng ghét thật! Ông trời quả thật vô cùng không công bằng chút nào.
Có những người vẻ ngoài nhìn đã phi thường xuất chúng, lại còn để cho
hắn lúc nào, chỗ nào cũng có thể tỏ ra xuất chúng phi thường, ngay cả
khi hắn giả bộ đáng thương tội nghiệp cũng khiến cho người khác khó mà
không động lòng được.
Tiêu Thỏ nhìn Lăng Siêu chằm chằm một lúc, sau đó nghiến răng. "Anh chờ đấy!" Sau đó rụt đầu về, đóng sầm cửa lại.
Xem ra giả vờ ra vẻ tội nghiệp đáng thương cũng vẫn có ích nhất nha,
Tiêu Thỏ nhất định là đang đấu tranh tư tưởng, chỉ một chốc nữa hẳn sẽ
mở rộng cửa nghênh đón ông xã của mình vào phòng lên giường! (Hí hí...
bé Siêu có trí tưởng tượng/bở thật nà phong phú!)
Đáng tiếc là Lăng đại công tử chỉ đoán đúng vế đầu, Tiêu Thỏ quả thật đang đấu tranh tư tưởng vô cùng kịch liệt, có điều nàng đang phiền muộn không phải là vì nghĩ có nên cho Lăng Siêu vào phòng ngủ hay không, mà
là...
"Uỳnh!" Cửa phòng lại mở.
Lăng Siêu thầm hớn hở trong lòng, chuẩn bị tư thế sẵn sàng ôm chăn
gối vào phòng ngủ, nhưng lại bị một vật gì đó dúi vào người đẩy ngược
lại.
"Đây!" Tiêu Thỏ dúi một vật gì đó trong tay vào ngực hắn. "Cho anh mượn!"
Lăng Siêu vừa cúi xuống nhìn, lập tức lửa giận ngút trời! Thứ Tiêu
Thỏ vừa đưa cho hắn... chính là... con thỏ bằng vải bông màu lam nàng
hay ôm đi ngủ! Hóa ra nãy giờ nàng ở trong phòng suy lên tính xuống,
chính là do dự không biết có nên hi sinh con thỏ này cho Lăng Siêu ôm đi ngủ hay không!
"Này này, mặt anh thế là có ý gì hả?"
Lần này đến lượt Tiêu Thỏ trưng ra vẻ mặt đáng thương, ánh mắt ngước
lên vô cùng tội nghiệp như muốn nói: Người ta bối rối phân vân lâu lắm
mới quyết định đem con thỏ bông quan trọng như thế với mình cho anh,
không lẽ anh còn muốn được voi đòi tiên gì nữa hả?
Khóe mép Lăng Siêu run run một chút, rồi thất thểu một tay ôm chăn, một tay ôm con thỏ nhồi bông, về ghế sô pha nằm xuống.
Haizzzz! Quả báo mà!
Lăng Siêu cứ như vậy ôm con thỏ bằng bông ngủ co quắp trên ghế sô pha vài đêm liền, mà hắn không phải không tìm biện pháp khác thuyết phục.
Nào là lấy cớ muốn vào phòng dùng máy tính lên mạng, rồi thì lấy cớ ở
phòng khách có gián có chuột! Thậm chí ngay cả lý do vô cùng nhảm nhí là đồng hồ treo tường ngoài phòng khách ầm ỹ quá hắn cũng đều ráng lôi ra
cho đủ rồi! Có điều thái độ Tiêu Thỏ vô cùng kiên quyết không chịu khuất phục cường quyền; không cho vào ngủ là không cho vào ngủ! Muốn ngủ
trong phòng ư? Ai bảo lúc trước anh giữ em ngủ lại làm gì! (Hiệp đấu thứ nhất: Thỏ Thỏ thắng 1-0, hê hê!)
Cứ như vậy khổ sở chịu lạnh lẽo vài ngày liền, Lăng Siêu rốt cục không chống đỡ nổi nữa, lăn đùng ra cảm lạnh.
Lúc hắn bắt đầu bị ho lần đầu tiên, thật sự hắn không hề có chút nào
buồn bực, thậm chí còn mừng rơn cả người: cuối cùng hôm nay cũng có lý
do chính đáng để vào phòng ngủ! Ha ha ha...(Quý vị độc giả làm ơn tưởng
tượng cảnh con Sói cười gian xảo khi nghĩ ra cách xử lý bé Thỏ non...)
"Khụ khụ khụ..." Cười cho lắm vào, lại ho rồi!
Tình cờ Diệp Tình vừa từ trong văn phòng bước ra nhìn thấy. "Lăng
Siêu, anh bị cảm lạnh sao?" Diệp Tình là em gái của ông chủ Diệp Tuấn,
phụ trách tài chính ở công ty, vốn rất có ý với Lăng Siêu. (Hí hí, mỹ
nhân đã xuất hiện... Liệu Thỏ Thỏ nhà ta có mất điện?)
Lăng Siêu lắc đầu. "Không có việc gì, chắc do dạo này buổi tối có chút lạnh."
Lạnh? Diệp Tình lập tức nhanh miệng. "Mấy ngày gần đây trời trở lạnh, anh phải chú ý đến sức khỏe chứ! Đúng rồi, nhà tôi có không ít thuốc
chữa cảm, để mai tôi mang đến cho anh nhé!"
Lời vừa dứt, lập tức có vài đồng nghiệp gần đó gào lên. "Haizzzz...
Anh cũng bị cảm lạnh này! Tiểu Tình, sao không mang ít thuốc cảm đến cho anh nha?"... "Em gái Tiểu Tình thân mến, thuốc cảm của em không thể chỉ dành cho Lăng Siêu thôi đâu nha!"
Cứ như vậy một người rồi lại một người tâng bốc, nàng Diệp Tình bắt
đầu thấy giá trị của mình bay lên cao, hai chân cũng lâng lâng nhẹ bẫng
như đang bay trên mây.
Tiếc là chỉ cần một câu của Lăng Siêu, lập tức kéo cô nàng đến bịch
một cái xuống mặt đất. "Không cần, cám ơn ý tốt của chị Tình!"
Lại nói, Diệp Tình tuy hơn Lăng Siêu hai tuổi, nhưng dù sao cũng vẫn
là nhân viên chính thức trẻ nhất trong công ty. Hơn nữa cô sinh ra được
ban tặng cho một khuôn mặt búp bê, vóc người lại chuẩn, cách ăn mặc vô
cùng trau chuốt. Nhất là, cô ta lại là em gái của sếp Diệp Tuấn. Thế nên toàn bộ đám nam đồng nghiệp trong công ty, dù lớn hay nhỏ từ già tới
trẻ đều vô cùng thân mật gọi cô ta là Tiểu Tình.
Trừ Lăng Siêu ra. Hắn lúc nào cũng nghiêm chỉnh gọi đầy đủ cả họ lẫn
tên của cô, nghe không ra chút thân thiết nào. Có điều chuyện này cũng
có thể bỏ qua, ai bảo người ta là một mỹ nam xuất chúng thế chứ? Diệp
Tình thì Diệp Tình, hừ, chờ tới lúc bị hấp dẫn bởi mị lực vô địch của
cô, hắn nhất định sẽ đổi lại, âu yếm mà gọi cô một tiếng em Tình cho mà
xem. (Hic, em này chảnh thấy ớn!)
Nhằm thực hiện mục đích cao cả và vĩ đại này, Diệp Tình không ngại
khó không ngại khổ, tích cực lấy lòng Lăng Siêu. Nào là cố ý không tự
lái xe đi làm để lấy cớ đi xe buýt về chung với hắn, nào là không ngừng
tạo ra những tình huống gặp gỡ vô cùng ngẫu nhiên, thậm chí còn tìm cớ
kêu Lăng Siêu đi cùng mình về nhà lấy thứ này thứ nọ. Nói tóm lại là kế
hoạch kín kẽ vô cùng chu đáo, bằng giá nào cũng phải tóm được đại mỹ nam vào tay không thể buông tha!
Có điều không ngờ, mới cách đây một hôm cô ta kiếm cớ tới nhà Lăng
Siêu mượn đồ này nọ, vô cùng ân cần thiếu điều hiến thân, chỉ hôm sau,
Lăng Siêu liền đổi lại, gọi cô là CHỊ Tình!
Phụ nữ ghét nhất là cái gì? Chính là tuổi tác a!
Lăng Siêu ấy vậy lại dám phớt lờ nỗi thống hận về việc cô ta hơn tuổi hắn, dám thẳng tay gọi cô là chị Tình!
Diệp-Tình-Nổi-Giận.
Chú dám khinh thường chị đây ư! Được lắm, chị đây thế nào cũng phải
khiến chú say mê chị như điếu đổ không rời! Lăng Siêu, nhà ngươi cứ đợi
đấy!
"Hắt xì!" Lăng Siêu đang ngồi trên máy tính trong phòng nhảy mũi một cái.
"Cảm lạnh sao?" Tiêu Thỏ hỏi.
Cơ hội tới, cơ hội tới! Lăng Siêu vội vàng làm một chuỗi ho sù sụ,
rồi quay sang nhìn Tiêu Thỏ vẻ rất thảm thương. "Bà xã, hôm nay anh bị
ho cả ngày nha!"
"À há!" Tiêu Thỏ ừh hử một câu xong cũng chả nói gì thêm.
"Anh ho hết cả một ngày đó!" Lăng Siêu tăng volume thêm một chút.
"Trong túi em hình như có thuốc cảm, chờ em tìm..." Tiêu Thỏ nói xong liền bước xuống giường định ra lục túi hành lý.
Lăng Siêu giận, nhào qua tóm tay nàng lại, nói rành mạch. "Bà xã, anh muốn ngủ trên giường cơ!"
Ack ack... Tiêu Thỏ sửng sốt nhìn hắn chằm chằm trong vòng hai giây, mắt chớp lia lịa. "Chứ em ngủ đâu bây giờ?"
"Em cũng ngủ trên giường!" Hắn nghiêm túc trả lời.
"Không lẽ anh muốn Quan Tựu ra ngủ ngoài sô pha?"
Lăng Siêu cứng họng.
Quả nhiên, làm người không thể lúc nào cũng nói vòng vo tế nhị được,
nhất là với kiểu ngây thơ vô số tội như Tiêu Thỏ. Lăng Siêu liền khẽ
hắng giọng. "Ý anh là anh với em cùng ngủ trên một giường!"
"Không nói nữa, em không muốn!"
"Tại sao?"
"Tại vì..." Tiêu Thỏ đỏ bừng cả mặt. "Giường bé như vậy, không đủ chỗ hai người!" (Lý do vô cùng chính đáng nha!)
"Nằm sát vào một tí là được mà!"
Nằm sát vào một tí mới là không được ấy! Đầu Tiêu Thỏ lắc lia lịa
muốn vẹo cả cổ. "Em kệ anh, chỉ biết là em sẽ không ngủ chung giường với anh!"
"Em khẩn trương lo lắng thế làm gì?" Bỗng hắn sán lại gần nàng, mắt nheo nheo lại gian xảo.
Tiêu Thỏ lùi lại vài bước. "Em... Em không khẩn trương..."
"Hay là em sợ anh sẽ làm gì em?"
Tiêu Thỏ đã lùi tới mức không còn chỗ lùi nữa, chỉ thêm một bước nữa
là sẽ đặt mông ngồi lên giường, trong khi hắn ngày càng lại gần, ngày
càng bước nhanh tới, vẻ hung ác như muốn nhào lên người nàng. Tiêu Thỏ
vội vã hét lên. "Được! Em cho anh ngủ trên giường!"
Mưu gian đã thành, Lăng Siêu không khỏi đắc ý, vươn tay ra vuốt vuốt mặt nàng. "Bà xã, anh biết là em thương anh mà!"
Tay vừa chạm vào má nàng, lập tức nàng như bị điện giật nhảy dựng
lên, thuận tay cầm cái chăn trên giường ôm vào lòng. "Em ra ngoài ghế sô pha ngủ vậy!" Dứt lời, hai chân bật dậy chạy như bay ra cửa.
Lăng đại công tử sững cả người, mãi tới khi Tiêu Thỏ mở cửa ra mới kịp phản ứng chạy theo kéo nàng trở lại.
"Thôi đi, anh ngủ sô pha vậy..." Hắn thở dài, vẻ đầy bất đắc dĩ giành lấy đống chăn trên tay nàng để lại trên giường rồi quay ra vỗ vỗ lên má nàng. "Được rồi, anh đi ngủ đây, em cũng ngủ sớm đi." Nói xong đi ra
khỏi phòng. (Hiệp đấu thứ hai: Thỏ Thỏ lại thắng 2-0, mà tưởng tượng
dáng vẻ Lăng Siêu ảo não quay đi giống tráng sĩ một đi không trở về quá
đi =)) Vô cùng bi tráng)
Khoảnh khắc cánh cửa phòng đóng lại, trong lòng Tiêu Thỏ bỗng có cảm
giác không vui cho lắm. Ở chung một chỗ lâu như thế, sao nàng lại không
biết Lăng Siêu nghĩ gì cơ chứ. Bản thân vừa rồi giả vờ hồ đồ ngốc
nghếch, thật ra là vì sợ phải ngủ chung chăn chung gối với hắn. Mấy hôm
nay ở chung nhà, hôn cũng đã hôn rồi, sờ cũng đã sờ rồi (sờ chỗ nào
cưng? *hai mắt lóe sáng*), nhưng giờ ngủ chung một giường... Nghĩ tới
đây hai má Tiêu Thỏ lại nóng bừng lên, nàng chỉ biết đưa tay lên xoa xoa hai má rồi quay lại giường nằm.
Chỉ còn hai hôm nữa là về trường nhập học, đến lúc đó sẽ không còn
phải xấu hổ như thế này nữa rồi. Nàng vừa nghĩ vừa mơ màng ngủ, chuẩn bị vào giấc mộng yên ả, lại bị một trận ho sù sụ ngoài phòng khách khiến
cho giật mình tỉnh giấc.
Tiếng ho kia vọng vào khiến Tiêu Thỏ bỗng dưng lo lắng trong lòng.
Hồi nãy nàng còn tưởng hắn giả bộ ho để lấy cớ, nhưng bây giờ nghe ra
quả thật là không hề giống diễn trò nha! Không lẽ hắn bị ốm thật? (Chứ
sao cưng, ai bẩu cưng ác quá mờ...)
Càng nghĩ càng không biết làm sao, cứ thế bối rối mất mấy chục phút
Tiêu Thỏ rốt cục không nhịn nổi vùng dậy choàng chăn lên người rồi rón
rén nhón chân mở cửa phòng ra.
Đèn ngoài phòng khách đã tắt ngóm, rèm cửa sổ cũng đóng kín lại,
trong phòng tối đen như mực chỉ có thể loáng thoáng thấy mờ mờ. Lăng
Siêu dường như đã ho xong rồi, cả người bọc kín chăn co ro ngủ trên ghế
sô pha, nhìn trông vô cùng đáng thương.
Tiêu Thỏ khe khẽ bước qua nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng. Không có tiếng trả lời.
Hẳn là hắn đang ngủ rồi.
Nàng bỏ cái chăn đang mình đang trùm ra định phủ lên đắp thêm cho
hắn. Chăn còn chưa đắp kín, bỗng thấy cổ tay bị nắm lấy. Nàng chưa kịp
kêu lên thì người đã bị kéo xuống ép nằm lên ghế, đôi môi bị một bàn tay nóng rực bịt chặt lại. "Suỵt! Cẩn thận khiến lão Quan tỉnh!" Tiếng nói
trầm trầm truyền đến từ trên đỉnh đầu, tỉnh như sáo! Hắn nào có ngủ cơ
chứ!
Tiêu Thỏ phát hiện ra mình bị lừa, thẹn quá hóa giận, vung tay đấm
cho hắn một phát vào vai. "Buông... em... ra..." Miệng bị tay bịt kín
nên nói không rõ lắm.
"Em không kêu lên thì anh sẽ buông."
"Ừhm..." Nàng gật đầu.
Cái bàn tay đang bịt miệng nàng lập tức buông ra, Tiêu Thỏ vừa định
lên tiếng phản đối, môi nàng lập tức bị một thứ khác cũng nóng không kém bịt lại. (Aaaa... phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn...)
Cạy mở ra hàm răng, chiếc lưỡi linh hoạt của hắn nhanh chóng đột nhập vào trong miệng lập tức xóa sạch lý trí của nàng. Toàn bộ cơn tức giận
vừa xong lập tức hoá thành mây khói, bàn tay đang đập trên vai hắn cũng
đã sớm xuội lơ không có tí sức lực nào.
Tuy không thích hắn đột ngột tập kích nàng như vậy, nhưng Tiêu Thỏ
không thể phủ nhận nàng không hề chán khi hắn hôn nàng, thậm chí có đôi
khi còn có chút mong ngóng... Đầu nàng bỗng nóng bừng lên một chút, nếu
đã như thế, nếu đằng nào cũng bị hắn ăn đậu hũ, không bằng chủ động tấn
công lại.
Lăng Siêu ngàn lần không ngờ tới, cái người đang nằm bên dưới hắn lại dám phản công, nương theo thế công kích của hắn mà vùng lên, kỹ thuật
dù còn non nớt, nhưng cũng đủ để khiến lòng hắn rung động muốn chết.
Thế là, càng hôn càng nồng nàn say đắm, hai bên "đấu võ mồm" càng lúc càng kịch liệt, cho tới khi... hai người cùng nhau ngã từ trên ghế sô
pha xuống đất!
"Rầm..."
Đèn bật sáng.
Quan Tựu ngạc nhiên nhìn hai kẻ đang nằm dưới đất
chằm chằm, một lúc lâu sau miệng mới lẩm bẩm thốt. "Thật ra, tôi chỉ là
muốn đi toilet thôi..."