Lúc Lăng Siêu ra khỏi phòng sách, Tiêu Thỏ đã đi cầu ba lần, ói hai
lần, nằm bẹp dí ở ghế sô pha, mặt trắng bệch như tờ giấy. Nàng vừa nhìn
thấy Lăng Siêu, nước mắt bỗng dưng trào ra, hơi thở yếu ớt run rẩy. «
Trứng gà... hình như tìm tôi để báo thù... »
Lăng Siêu không nói câu nào, nhanh chân bước tới, sờ thấy tay nàng
lạnh như băng, chân mày không khỏi nhíu lại. Hắn quay vào phòng ngủ lấy
một tấm chăn lông đắp lên người nàng.
« Cậu chờ chút tôi đi lấy thuốc. »
Uống thuốc xong, lại uống nước ấm, bệnh tình của Tiêu Thỏ vẫn không
có dấu hiệu biến chuyển tốt hơn, ba lần đi cầu trong vòng hai tiếng tiếp theo, khiến cho sắc mặt nàng từ trắng sang xanh lét, không khác gì màu
vỏ quả dưa chuột.
Lăng Siêu đặt cốc nước xuống bàn. « Đi bệnh viện vậy. »
Do Tiêu Thỏ bị "hành hạ" như vậy, sức lực của nàng đã sớm biến mất
sạch. Lúc Lăng Siêu đỡ nàng đứng lên khỏi ghế sô pha, toàn thân nàng đã
mềm oặt như khối đậu hũ.
Hắn cúi người xuống định cõng nàng.
Tiêu Thỏ đã sớm mệt tới mức đầu óc mơ hồ, không hơi đâu suy nghĩ
nhiều liền gục lên lưng hắn, đầu ngả lên vai, mặt áp vào cổ hắn. Hơi ấm
nóng từ cơ thể hắn truyền tới khiến nàng cuối cùng cũng có chút tỉnh táo lại.
Sau đó, Lăng Siêu đã cõng nàng chạy ra cửa xuống dưới nhà.
Trời đêm mùa thu ở thành phố A có chút lành lạnh. Lúc được hắn cõng
xuống dưới đường, Tiêu Thỏ chợt cảm thấy một luồng gió lạnh ập vào mặt,
khiến nàng nhịn không nổi run rẩy một chút.
Cảm thấy người nàng run lên, Lăng Siêu liền khe khẽ xốc xốc nàng,
thấp giọng an ủi. « Bệnh viện ngay gần đây, cậu ráng chịu một chút. » Âm thanh trầm trầm ấy theo gió truyền vào tai nàng, trong một chốc, Tiêu
Thỏ chợt cảm thấy gió dường như cũng bớt lạnh hơn.
Khu chung cư nhà Lăng Siêu cách bệnh viện một phố. Lăng Siêu không
gọi xe, không chút do dự cõng nàng nhằm thẳng hướng bệnh viện mà chạy.
Tiêu Thỏ tuy giờ mềm nhũn nửa sống nửa chết, nhưng dù gì cũng là một
người "gần lớn". Cõng một người "gần lớn" chạy qua một con phố, lúc tới
được bệnh viện, trên trán hắn đã toát ra vài giọt mồ hôi, miệng cũng thở hổn hển. Nhưng hắn không chịu ngồi nghỉ, chạy vội khắp nơi cõng nàng
tìm người xem bệnh, tìm bác sĩ, xét nghiệm, mua thuốc, rót nước... Cuối
cùng tới khi Tiêu Thỏ có thể nằm yên một chỗ truyền dịch, đã là ba giờ
sáng.
Lúc này trong bệnh viện cũng đã xử lý bệnh nhân, thuốc và dịch truyền được truyền vào tĩnh mạch nhanh chóng, sắc mặt Tiêu Thỏ cuối cùng cũng
khá hơn rất nhiều, đầu óc cũng không còn mơ hồ như trước. Nàng thấy Lăng Siêu vất vả từ nãy tới giờ, trong lòng cũng có chút cảm động lo lắng
không yên. (hic, Siêu Siêu thật là tốt a!)
« Không thì cậu về nhà ngủ trước đi, chờ tôi truyền dịch xong cậu lại tới đón cũng được. »
Lăng Siêu lắc lắc đầu. « Cậu ngủ đi, đừng lo cho tôi. »
« Không thì cậu ngủ một lát đi vậy? Lúc nào xong tôi gọi. »
Lăng Siêu vẫn lắc đầu, mắt không chớp nhìn nàng đăm đắm.
Tiêu Thỏ bỗng cảm thấy hơi ngượng nghịu. « Không thì... »
« Xuỵt! » Ngón tay hắn bỗng chặn lên môi nàng, dịu dàng như dỗ dành
một đứa trẻ. « Đừng nói nhiều, mau nghỉ ngơi đi, chờ truyền xong tôi gọi cậu dậy. » Khoảnh khắc đó, đôi mắt hắn nhìn nàng bỗng nhiên toát lên
một sự ấm áp chưa từng có, nhu hòa dịu dàng lại sáng rực lên, giống như
mặt nước hồ ban đêm phản chiếu ánh bầu trời đầy sao lấp lánh. (*fangirl
chống mắt mơ màng*)
Tiêu Thỏ chợt trong lòng hoảng hốt, cảm giác như cả người nàng đang
chìm trong cái hồ nước trong mắt hắn, chờ tới lúc nàng hồi phục tâm trí, ngón tay hắn vẫn còn ấn nhẹ trên môi nàng, đôi mắt hắn vẫn như vậy,
nhìn nàng đăm đăm.
Nàng vội vã quay đi tránh ánh mắt kỳ lạ của hắn. « Vậy... tôi ngủ đây... »
Dứt lời nàng từ từ nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Vấn đề là, trong lúc này làm sao ngủ được cơ chứ? Nàng vốn giả vờ
nhắm mắt lại ngủ, mí mắt thỉnh thoảng lại khẽ giật một cái, thỉnh thoảng lại hé ra liếc về phía Lăng Siêu một cái, chỉ thấy hắn cúi người sửa
lại, ém mép chăn trên người nàng cho kín, rồi ngồi trên cái ghế cạnh đó
tiếp tục nhìn nàng chằm chằm. (Ôi bé Siêu chu đáo quá đi *mắt hình trái
tim*)
Ánh mắt hắn vừa chạm tới nàng, Tiêu Thỏ liền vội vã nhắm tịt mắt lại, gương mặt vốn yếu ớt tái nhợt giờ cũng có chút ửng hồng.
Nàng tuy đã nhắm mắt, nhưng vẫn có thể cảm thấy kẻ ngồi bên cạnh vẫn
dùng mắt nhìn nàng, khiến thần kinh nàng vô cùng căng thẳng, ngay cả trở mình cũng không dám động đậy. Dần dần trong đầu nàng hiện lên khuôn mặt của Lăng Siêu, vừa rồi hắn cõng nàng chạy tới bệnh viện, toàn bộ dáng
vẻ vội vã của hắn như một cuốn phim quay chậm từ từ hiện lại trong ký ức của nàng, ngay cả vầng trán lấm tấm mồ hôi của hắn cũng đều hiện lên rõ mồn một trong đầu nàng.
Trái tim thiếu nữ vốn như một mặt hồ phẳng lặng, cuối cùng cũng có
một viên đá đầu tiên rơi xuống, từng gợn sóng chậm rãi tỏa ra, theo các
đầu thần kinh tới tứ chi của nàng. Bàn tay vốn lạnh như băng, rốt cục có chút ấm áp...
Cứ như vậy ấm áp trong lòng, cơn buồn ngủ bắt đầu kéo tới.
Truyền nước cả đêm, cuối cùng bụng đã hết đau, nhưng cả người Tiêu
Thỏ vẫn hoàn toàn không còn tí sức lực nào. Bác sĩ kê thuốc cho nàng,
dặn kỹ trong mấy ngày tới tốt nhất không nên ăn uống linh tinh, bệnh của nàng chính là do ăn uống tinh tinh mà ra đó.
Về đến nhà, Tiêu Thỏ ngồi suy nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra rốt cuộc mình ăn phải cái gì khiến cho đau bụng như thế, liền quay sang
nhìn Lăng Siêu. (Có ai nghĩ ra "về đến nhà" này là nhà ai không nào? hí hí)
Lăng Siêu liếc mắt cũng nhìn ra nàng đang nghĩ thầm cái gì, liền nói
luôn. « Đồ trong tủ lạnh đều là hôm nọ mẹ tôi vừa mua, không hề bị hỏng
đâu. »
Nếu không phải là đồ nhà hắn bị hỏng, không lẽ quả thật là bạn trứng
gà không cam lòng bỏ mạng thê thảm nên hóa thành oan hồn kiếm nàng báo
thù? (sức tưởng tượng của Thỏ Thỏ thật là tốt!)
« Á! » Tiêu Thỏ bỗng nhớ ra điều gì, liền nhanh chóng lôi di động ra gọi điện thoại cho Tương Quyên Quyên.
Điện thoại vừa được bắt máy, bên kia liền truyền đến tiếng Tương Quyên Quyên, giọng vô cùng yếu ớt. « A lô... »
Tiêu Thỏ >___<: « Quyên nhi, không phải cậu cũng đau bụng chứ? »
« Đau! Ruột của lão nương ta sắp đứt đoạn rồi! » Tương Quyên Quyên rền rĩ. « Sao? Cậu cũng bị ư? »
« Ừh... Quyên nhi, hay là hai cái bánh bao chúng ta ăn trưa hôm qua có vấn đề? »
« Không thể nào! Hai cái bánh bao đó tớ mới mang từ nhà lên từ tuần trước thôi mà, không sao đâu! »
Tiêu Thỏ: «...... »
« Phải rồi, đêm qua sao cậu không về? »
« Tớ... » Tiêu Thỏ lén liếc về phía Lăng Siêu đang mải nấu cháo trong bếp, nói khe khẽ. « Tớ đi bệnh viện. »
« Một mình cậu sao? Duẫn Tử Hàm đâu? »
Câu hỏi này của Tương Quyên Quyên rốt cục cũng khiến Tiêu Thỏ nhớ ra
một chuyện vô cùng quan trọng: nàng đã quên béng cuộc hẹn với Duẫn Tử
Hàm! (thế này gọi là thấy trăng quên đèn, thấy ông xã quên bạn trai, he he!)
TT___TT
O¤O¤O¤O
« Hắt xì! » Trong một căn biệt thự vô cùng sang trọng của thành phố A, Duẫn Tử Hàm vừa mới nhảy mũi.
« Thiếu gia, ngài có điện thoại. » Ngô lão quản gia cầm điện thoại tới.
« Ta không nghe! » Giọng gã có chút ảo não.
« Nhưng thưa thiếu gia, cô ấy nói mình là bạn học của ngài, tên là cái gì Thỏ ấy... »
« Mau đưa điện thoại đây! » Duẫn Tử Hàm lập tức cướp lấy điện thoại
trong tay Ngô lão. « Tiểu Thỏ? » Thanh âm vô cùng sung sướng.
« A lô, Tử Hàm đó à? »
« Tớ đây! » Đây là lần đầu tiên Tiêu Thỏ chủ động gọi điện cho gã, tim gã không khỏi bình bịch đập mạnh.
« Tử Hàm, tớ gọi để xin lỗi cậu, trưa hôm qua... tớ ăn phải đồ
hỏng... bị đau bụng... » Lần đầu tiên nói dối người khác, lương tâm Tiêu Thỏ có chút cắn rứt.
« Sao? Cậu bị ốm? Giờ sao rồi? Còn khó chịu không? Có cần tớ đến đưa cậu đi bệnh viện không? »
Gã liên tiếp hỏi khiến lòng Tiêu Thỏ càng cắn rứt hơn.
« Tớ... tớ đã đi bệnh viện... không sao... »
« Đi bệnh viện rồi thế bác sĩ bảo sao? Có nghiêm trọng không? Hay là tớ gọi bác sĩ riêng của nhà tớ tới xem bệnh cho cậu? »
« Không cần đâu! » Tiêu Thỏ sợ bản thân càng nói càng loạn, vội vàng chuyển chủ đề nói chuyện. « Tử Hàm... tớ muốn xin lỗi cậu, hôm qua
không tới hẹn thật là có lỗi với cậu! Tớ... »
« Tiểu Thỏ đừng nói thế, cậu có cố ý đâu! »
« Vậy... vậy cậu không chờ tớ lâu chứ? »
« Không, tớ chờ hơn mười phút là về rồi! » Gã nói xong lập tức lấy
tay che ống nói của điện thoại, hắt xì một cái. Hôm qua gã đứng chờ từ
lúc ba giờ chiều tới tám giờ tối, nếu không phải Ngô lão bảo tài xế lôi
hắn vào xe, không chừng giờ này gã ngốc này vẫn còn đang đứng chờ.
Tiếc là lấy tay che ống nói không có tác dụng cách âm cho lắm, gã hắt xì vẫn khiến Tiêu Thỏ nghe thấy.
Đầu bên kia, trong lòng Tiêu Thỏ chợt nặng nề.
« Tử Hàm, cậu bị ốm sao? »
« Không, tớ rất khỏe mà! » Gã cười, nói dối.
Tiêu Thỏ do dự một chút. « Hôm qua... cậu... quả thật không chờ lâu chứ? »
« Thật mà, tớ có lừa ai cũng không lừa cậu. »
Lừa? Từ này chợt lóe trong đầu Tiêu Thỏ khiến lòng nàng có cảm giác vô cùng tội lỗi.
« Tử Hàm, thật ra tớ... » Nàng muốn nói lại thôi.
Duẫn Tử Hàm tưởng nàng vẫn tự trách, vội an ủi. « Tiểu Thỏ, cậu đừng
tự trách làm gì, tớ ốm không phải tại cậu, tớ không trách cậu đâu! »
Lúc này, Tiêu Thỏ cảm thấy Duẫn Tử Hàm trở thành một hình tượng vô
cùng khoan dung độ lượng tấm lòng bao la như biển cả, cùng với bản thân
nói dối không ngượng miệng ác độc xấu xa thật là một trời một vực, cảm
giác tội lỗi trong lòng nàng từ sâu dưới đáy liền bùng phát mạnh mẽ.
Tiêu Thỏ nhắm mắt lại, cắn răng quyết định nói thật. « Tử Hàm, cậu cứ trách tớ đi! Vừa rồi là tớ lừa cậu. Hôm qua tớ không tới là vì Lăng
Siêu ngang ngược kéo tớ tới nhà nấu cơm cho cậu ấy, rồi tớ làm cháy đen
thui đống trứng gà, bla bla bla... »
Chờ nàng dũng cảm đem hết chuỵên tình từ hôm qua nói rõ từ đầu chí
cuối, nguyên văn một chữ không dấu diếm xong xuôi, tảng đá lớn trong
lòng nàng rốt cuộc cũng được thả xuống.
Nàng nói. « Tớ nói xong rồi, cậu mắng tớ đi! »
Đầu điện thoại bên kia, nụ cười của Duẫn Tử Hàm hóa đá trên mặt gã.
Sau một khoảng im lặng lâu thật là lâu, điện thoại cạch một cái, bị
ngắt. (Ai da, tội nghiệp bé Tử Hàm chưa kìa! hu hu hu *nước mắt cá
sấu*)