Cái nữ chiến sĩ Tô Nhiên cả người tràn ngập sức sống linh tinh cổ quái như kim cương, khi hưng trí lên có thể sơn cả cái phòng tắm nhà người ta thành màu đỏ, hại mọi người sợ chết khiếp, bây giờ lại biến thành thế này.
Tiểu Vương Tử thải ra, Tống Miêu nhờ Tô Nhiên xuống lấy lấy tả giúp đứa nhỏ.
Tô Nhiên vừa đi, Tống Miêu lập tức hỏi Trầm Thần: "Anh không thấy là Tô Nhiên có điểm là lạ sao?"
Trầm Thần ngẩn ra, thì ra không chỉ có anh cảm thấy Tô Nhiên thay đổi.
Anh cười cười nói: "Cô ấy vẫn vậy, rối loạn thần kinh."
Anh thật hy vọng Tô Nhiên vẫn rối loạn thần kinh như trước.
Tống Miêu còn nói: "Không phải, tôi cảm thấy có cảm giấc không thể nói rõ, rất kỳ quái. Còn nữa, cô ấy nhìn thấy anh cũng không trêu chọc nữa, đây là điều làm tôi kinh ngạc nhất, trước kia cô ấy gặp anh tựa như thiên lôi gặp địa hỏa, miệng mà không đấu với anh vài câu sẽ không chịu được, anh xem hôm nay đến đây cô ấy chưa nói với anh nửa câu nào.
Trầm Thần yên lặng nghe, trong ngực có cảm giác không đúng, ngay cả người ngoài đều cảm thấy, anh với Tô nhiên không nên là như vậy.
Tống Miêu theo trực giác cảm thấy Trầm Thần và Tô Nhiên đã xảy ra chuyện gì, "Hai người không có việc gì chứ?"
Trầm Thần nhếch nhếch lông mày, thoải mái nói: "Tôi với cô ấy có thể có chuyện gì, con người ai cũng có bí mật, chờ đến lúc cô ấy muốn nói, dù mọi người có không cho nói cô ấy cũng sẽ nói cho mà nghe a."
Tống Miêu cũng không tiếp tục hỏi nữa, ôm đứa nhỏ rửa sạch sẽ. Lúc Tô Nhiên đi lên lầu, Tống Miêu đang trò chuyện với Trầm Thần, hỏi anh: "Nghe Nhất Soái nói, công ty các anh có cô bé thích anh, thế nào? Không lo lắng gì sao? Anh xem, Tiểu Vương Tử đã tròn tháng, nếu anh không cố lên, đến khi con anh ra đời, có khi Vương Tử đã học tiểu học rồi a."
"Nói sau." Trầm Thần chả lời lấp lửng nước đôi, quay đầu liền thấy Tô Nhiên đứng ở cửa.
Tô Nhiên nghe nói như thế, ngẩn ngơ một chút, ngay cả cô cũng chưa phát hiện, Trầm Thần thấy cô thất thần được một lát, sau đó mới giật mình bừng tỉnh đem tã lại đưa cho Tống Miêu.
Tô Nhiên thay đổi, ai nấy đều nhận thấy, nhưng lại không ai biết vì sao, ngay cả Trầm Thần cũng cảm thấy Tô Nhiên càng ngày càng làm cho người ta có cảm giác nhìn không thấu. Tô Nhiên đối xử với anh cũng không giống trước đây nữa.
Tống Miêu mời Tô Nhiên ở lại chơi vài ngày, Tô Nhiên vui vẻ đáp ứng, gọi điện thoại đến công ty xin nghỉ phép.
Tô Nhiên nói Trầm Thần mang cô đi chơi, Trầm Thần sợ nhất chính là đi dạo phố với phụ nữ, nhưng nhìn thấy bộ dáng Tô Nhiên như vậy, trong lòng không đành liền đáp ứng.
Tô Nhiên rụt cổ đi bên cạnh Trầm Thần, hai tay đút trong túi áo khoác của mình, im lặng đến kỳ cục. Nếu là trước kia, Tô Nhiên sẽ thực không biết xấu hổ đút tay vào túi áo Trầm Thần cho xem.
Trầm Thần nói: "Tô Nhiên cô không đến mức thất tình cũng giống như cha mẹ chết như thế chứ?"
Trầm Thần không phải là sẽ không nói lời ác độc, mà là bởi vì khó có chuyện gì làm anh cảm thấy có thể nói lời ác độc.
Tô Nhiên nở nụ cười, đưa tay vỗ vỗ vai anh nói: "Trầm Thần anh không hợp nói lời ác độc một chút nào đâu."
Trầm Thần cũng cười, nói: "Tôi đây là nói thẳng, cô làm sao vậy?"
"Thất tình a, thiếu đàn ông a!" Tô Nhiên hàm hồ nói, "Lão tử đây thiếu đàn ông lâu lắm rồi, thật vất vả mới có một người không lâu lại chia tay, anh có đàn ông không giới thiệu cho tôi đi? Phụ nữ dưới bốn mươi mạnh như hổ, thiếu đàn ông lâu quá cũng sẽ chết khô đó, cho nên giới thiệu vài người đàn ông làm cho tôi dễ chịu chút đi cưng à!"
Trầm Thần cười nhẹ một tiếng: "Không đứng đắn."
Tô nhiên không vui, ngữ khí trầm xuống:"Đúng, chỉ có anh là đứng đắn."
Tô Nhiên đột nhiên giận dữ không rõ nguyên nhân, loại hỉ nộ vô thường này của cô Trầm Thần không phải là chưa thấy bao giờ, nhưng mỗi lần đều là trêu đùa thôi, qua một lúc tự cô lại mang theo luôn mặt tươi cười dán trên người anh như không có việc gì xảy ra.
Lúc này Trầm Thần lại cảm thấy Tô Nhiên sẽ không giống như những lần trước, quay đầu lập tức nở nụ cười nữa. Trong lòng Tô Nhiên bị những lời nói kia đâm một nhát, đau đớn như kim châm.
Trầm thần yên lặng thở dài, phụ nữ dúng là loài động vật không thể đoán trước, loại phụ nữ giống Tô Nhiên lại càng như vậy. (Min: hừ! đàn ông mới khó đoán + khó chịu ý… *đấm đá*)
Thời điểm cô bình thường, chính là thời điểm mà người khác không bình thường, hiện giờ cô thoạt nhìn là bình thường, nhưng thực chất là không bình thường.
Lúc Tô Nhiên bình thường Trầm Thần còn không đoán nổi cô, huống chi hiện giờ Tô Nhiên còn không bình thường a……
Vấn đề của Tô Nhiên, hiển nhiên đã từ vấn đề cá nhân phát triển thành vấn đề tập thể.
Vương Nhất Soái nói: "Trầm Thần, Tô Nhiên không phải là thất tình sao? Là bạn bè, ở thời điểm cần thiết phải đảm đương luôn làm người đàn ông của cô ấy chứ, tôi là đàn ông đã có gia đình, đương nhiên không thể làm vậy, mà cậu a Trầm Thần, độc thân, quan hệ với Tô Nhiên trước giờ tốt nhất, cậu không vào địa ngục ai vào địa ngục nhỉ?"
Trầm Thần khe khẽ thở dài, nói:"Vương đại soái, cậu nhàm chán không có việc gì làm thì thay tã cho con đi."
"Này, cậu với Tô Nhiên vốn là vô cùng xứng đôi còn gì?" Vương Nhất Soái không phục, "Nếu cậu có thể bắt được Tô Nhiên sớm một chút, hai người còn phải tìm đối tượng khắp nơi như bậy giờ sao? Tô Nhiên không tốt sao? Tôi thấy cô ấy đối với cậu rất tốt, cô ấy đối với người khác có tốt bằng với cậu sao?
"……" Trầm Thần hết chỗ nói rồi, anh lười giải thích lúc trước anh với Tô Nhiên đều có tình yêu riêng, hai người lấy thân phận bạn bè đối với nhau lâu như thế, làm sao có khả năng phát triển thành tình nhân, nhìn một người đã nhìn suốt năm năm mà không động tâm, chẳng lẽ tự nhiên tim đập tình thịch được à? Nhưng lời nói của Vương Nhất Soái, tồn tại trong đầu Trầm Thần không cách nào xoá được.
Trước giờ có bao nhiêu người đã nói với anh như thế rồi, lời này Vương Nhất Soái cũng không chỉ nói qua một lần, nhưng trong đầu anh vẫn vô thức hiện lên hình ảnh lúc Tống Miêu nhờ Tô Nhiên xuống lầu lấy tã, vẻ mặt ngẩn ra của Tô Nhiên ở cửa, những lời nói xưa cũ này bỗng chốc hiện hết ra, nhưng ý nghĩa của nó đối với anh lại không giống như trước. Mà cụ thể không giống ở chỗ nào, bản thân Trầm Thần cũng không nói rõ được.
Trầm Thần có chút phiền lòng, bắt đầu miên man suy nghĩ, xong lại nghĩ đến nếu Tô Nhiên biết anh vì điều này mà phiền lòng, nhất định sẽ cười nhạo anh giống như phụ nữ có thai hay miên man suy nghĩ. Nghĩ đến chính mình bỗng nhiên lại để ý Tô Nhiên nghĩ thế nào về mình, Trầm Thân giật mình.
Có một lần Tô Nhiên hỏi anh bọn họ vì sao không thể thành một đôi, Trầm Thần thuận miệng nói một câu "Giống như đàn ông thì ai muốn", Tô Nhiên cả giận nói: "Làm như tôi thích loại giống phụ nữ như anh ý, lão tử đây thích người đàn ông nào trấn áp được lão tử!"
Trấn áp được? Trầm Thần suy nghĩ về việc ai có bản lĩnh trấn áp được Tô Nhiên này, người đó chắc hẳn cũng không thích phụ nữ hiếu thắng như Tô Nhiên.
Nếu có một ngày anh có thể trấn áp được Tô Nhiên, không phải anh có bản lĩnh, thì chính là Tô Nhiên thật sự yêu thương anh.
Kỳ thật người ta đối với sự phối hợp ngẫu nhiên cũng không phải có yêu cầu cao như thế, nếu người đó hợp ý, những yêu cầu nhỏ nhặt sẽ không thành vấn đề.
Nhưng mà loại ý tưởng này suy nghĩ thế là đủ rồi, cô nàng Tô Nhiên nếu thích anh, đã sớm ăn anh sạch sẽ rồi, còn có thể để lại anh trong sạch thuần khiết như bãi cỏ trên bình địa thế này sao?
Con thỏ cũng không ăn cỏ gần hàng, huống chi là Tô Nhiên