Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 989: Không có việc gì, cực kỳ khác thường




Đừng làm những điều ngu ngốc.


Sau khi Kỳ Mặc nói xong, liền xoay người đi theo Bạc Dạ rời đi, để lại Tùng Sam đứng ở hành lang phía dưới boong tàu trầm mặc.


Ánh sáng lờ mờ chiếu vào mặt anh ta, nhưng biểu tình trên gương mặt người đàn ông không thể nhìn rõ. Anh ta đứng đó như một bóng ma.


Nửa tiếng sau, Bạc Dạ và Đường Thi đã tìm thấy Lạc Phàm, anh ta bị giam giữ trong một phòng tầng hai, thông qua một bóng người trong phòng theo dõi, bọn họ cũng đã tìm được Lạc Phàm.


Anh ta vẫn đang hôn mê, Kỳ Mặc nhớ rõ cấu tạo xung quanh căn phòng này, sau đó lại ở lầu hai mới tìm được anh ta. Bạc Dạ cũng làm cách tương tự để mở ổ khóa, sau khi đi vào, Kỳ Mặc tiến lên ôm lấy Lạc Phàm: “Ventus? Ventus, tỉnh dậy đi.”


Lạc Phàm từ từ tinh lại, mở mắt ra nhìn Kỳ Mặc, nhưng sau đó lại chậm rãi nhắm mắt lại.


Phản ứng này khiến Kỳ Mặc bị sốc, anh ta hét lên, sau đó bắt đầu lắc qua lắc lại Lạc Phàm. Lạc Phàm không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng, trên khuôn mặt tê liệt của anh ta lại có một biểu cảm khác, đẩy Kỳ


Mặc ra: “Tôi không sao. Chỉ là trước đó đã hít quá nhiều thuốc mê thôi.”


Lạc Phàm lại nói: “Vậy sao trước đó anh lại ngủ?” Kỳ Mặc lạnh mặt nói: “Bởi vì tôi không có việc gì.”


Trên người không có công cụ liên lạc, lại không có biện pháp chạy trốn, thứ duy nhất có thể giết thời gian có lẽ là ngủ.


Vừa lúc có thể nghỉ ngơi dưỡng sức.


Trên mặt Kỳ Mặc tràn ngập sự chết chóc, nghe câu nói kia của Lạc Phàm cảm thấy não anh ta có vấn đề, nhưng nghĩ lại thì có vẻ có lý.


Lạc Phàm từ trên giường ngồi dậy, trên người không có nhiều vết thương, hay nói chính xác là Tùng Sam và Đường Dịch bị thương tương đối nặng.


Vì sao?


Suy nghĩ kỹ, Tùng Sam và Đường Dịch đều là những người có liên quan đến Đường Thi. Đường Thi và Bạc Dạ đều phát hiện ra điểm chung này, hai người họ nhìn nhau, lúc này so tài với nhau cũng chán rồi, chỉ có tích hợp manh mối trong tay mọi người mới có thể phát hiện ra.


Đường Thi nói: “Rất có thể Vinh Nam chính là muốn diệt trừ những người có liên quan tới tôi.”


“Vậy thì có nghĩa là có lẽ trước đó em đã gặp mặt Vinh Nam.”


Bạc Dạ trầm giọng nói: “Em có biết quá khứ trước kia của Vinh Nam.”


Đường Thi ngây ngẩn cả người, ký ức về quá khứ của cô quá mơ hồ, nhìn kỹ lại, hình như chỉ có quá khứ từ thời cấp ba, tất cả những ký ức đó đều liên quan đến Bạc Dạ.


Nhưng những chuyện trước đây của bản thân, dường như chỉ là những mảnh rời rạc.


Cô không lên tiếng, im lặng một lúc lâu mới nói: “Tôi sẽ thử nhớ lại xem Lạc Phàm, anh có cách nào liên lạc với thế giới bên ngoài không?”


Lạc Phàm lãc đầu: “Máy tính trên người tôi và Kỳ Mặc đều đã bị lấy đi hết.”


“Chết tiệt.”


Bạc Dạ măng một tiếng, anh nói: “Trước tiên chúng ta tập hợp ở trên boong tàu, Tùng Sam vẫn ở đó.”


“Được.”


Trên thuyền không có những người khác?” Bạc Dạ nói: “Asuka ở đâu? Bạch Việt ở đâu?”


“Bạch Việt đã trốn thoát.”


Ánh mắt Lạc Phàm vô cùng sắc bén: “Asuka ngay từ đầu không phải bị bắt, ở trên đường đi tới, nhưng là trước đó chúng tôi bị lừa vào Tùng Lâm


Bạc Da sửng sốt: “Như vậy… Đường Duy cũng không có…


Mấy người bọn họ đã đi đâu?”


Vài người lắc đầu rồi quay lại, nhưng trong lúc đó, Bạc Dạ đột nhiên phát hiện có điều gì đó không ổn.


Không đúng.


Không bình thường.


Vinh Nam để tất cả mọi người trên du thuyền rút lui, lựa chọn này thực sự không bình thường.