Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 848: Nắm chắc cơ hội, đừng để hối hận




Lúc đầu Đường Thi nghe không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Bạch Việt, cho đến khi phản ứng lại, cô mởi hít sâu một hơi.

"Bạch Việt anh... ý anh là..."

Đường Thi có thể cảm nhận được âm thanh của mình có chút run rẩy: "Anh thích đàn ông sao?”

Chẳng trách lúc trước câu hỏi của cô làm cả một đám người đều phản ứng kỳ lạ như vậy.

Bạch Việt nhìn thấy vẻ mặt Đường Thi như thể, đầu càng củi thấp xuống: “Ừ, đúng vậy, có phải rất ghê tởm không?"

Trước đây anh cũng chưa từng nghĩ loại chuyện này cũng sẽ xảy ra với mình, nhưng đến khi phát hiện ra sự thực như vậy, anh chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.

Anh thấy mình như bị bệnh.

Đường Thi đi qua vỗ nhẹ vai Bạch Việt: "Chuyện này cũng không được tính là khuyết điểm gì cà, BạchViệt, thật ra Asuka cũng là người giống như anh, nhưng có điều cô ấy lại nghĩ thoáng hơn anh nhiều."

Thật ra thì Bạch Việt có chút hâm mộ Asuka vì cô ấy có thể dễ dàng chấp nhận xu hưởng tính dục của mình như vậy.

"Người anh thích chính là người mà anh thích, giới tính không thể hạn chế bất cử điểu gì." Đường Thi cố ý thả chậm giọng điệu để trấn an Bạch Việt: "Thực sự mà nói, tuy rằng người đời không cách nào hiểu và chấp nhận nó, nhưng nếu anh nỗ lực nhất định cho mọi người thấy thi ai ai cũng sẽ cảm nhận được hết đay!"

Sự chân thành của anh, nhất định sẽ được hối đáp.

Cũng giống như sự nỗ lực hiện tại của Bạc Da, mọi người đều nhất mực chứng kiến,

Thời đại bây giờ gió giục mây vấn, có lẽ những chuyên thiên hạ dè bỉu trước đây đều sẽ trở thành chuyện thường tinh sau này. Ai cũng không thể nói được chính xác tương lai sau này sẽ như thế nào, cho nên khi gặp biến cố gì thì cứ chấp nhận là được rồi.



Thừa nhận, tiếp thu, rồi đi đối mặt với nó.

Đường Thi thấp giọng nói: "Tôi cũng đã từng trốn tránh tình cảm, vì tôi nghĩ mình đã có một mối tình rấtthất bại, anh thấy không?"

Bạch Việt có chút ngoài ý muốn ngắng đầu lên nhìn Đường Thi.

"Dù sao anh cũng biết rốt cuộc năm đó quan hệ của tôi và Bạc Dạ căng thắng đến thế nào mà." Đường Thì buông lòng tay: "Lúc trước chúng tôi đều mong muốn đối phương chết đi, giống như kiểu có tôi thi không có anh, có anh thì không có tôi vây đó."

Bạch Việt hơi kinh ngạc: "Tôi có nghe nói một chút, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến như vậy."

"Thật đấy." Đường Thi kiên định nhìn Bạch Việt: "Nhưng anh xem xem hiện tại thì sao? Tất cả những người tôi biết điều chân thành nói với tôi rằng, "Đưong Thi, cô có chết thì cũng không được buông tha Bạc Dạ, loại đàn ông cặn bã này tốt nhất là nên băm thành nghìn mành, cả đời cũng đừng tha thứ cho anh ta, để anh ta chết không nơi dung thân."

Bạch Việt hít sâu một hơi: "Ác độc như vậy?"

"Đúng the." Đường Thi cũng không phủ nhận: "Bởi vì họ đau lòng tôi, vậy nên càng không thể tha thứ cho Bạc Dạ. Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, kể cả tôi cũng từng nghĩ thế."

"Nhưng mà anh xem hiện tại thì sao?" Đường Thi ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, thanh âm bỗngchốc nhẹ đi, hư không mờ mịt, dường như gió thổi một cái sẽ tan biến, cô nói: "Bây giờ tôi đã chấp nhận sự thật rằng tôi và Bạc Da đã ở bên canh nhau, hơn nữa... tôi cũng đã thừa nhận sự thay đổi của anh ấy."

"Cho nên anh không nên cảm thấy cuộc đời minh chính là thể này thế kia, hoặc là quá sớm đã gắn cho minh cải mác "bị bệnh, có lẽ mọi thứ vẫn chưa kết thúc, đây chỉ mới là khởi đầu mà thôi." Đường Thì nhấp một ngụm hồng trà đã được hâm nóng: "Thừa lúc bản thân chưa hoàn toàn hết hy vọng, tại sao lại không thử xem?"

Cô đang khuyên Bạch Việt nắm chắc cơ hội.

Bạch Việt sững sờ nhìn Đường Thi, sau đó giọng nói bắt đầu trở nên run rẩy: "Ý cô là, là có phải để tôi đi bày thổ lộ với người mà tôi thich không?"