Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 813: Nhớ em mất ăn mất ngủ




Đêm nay Bạc Dạ vẫn ngủ một mình, anh lăn qua lộn lại không thể nào vào giấc được, nhớ tới những i xảy ra với Đường Thi khi trước liền cảm thấy như đang nằm mơ.

Đường Thi cũng không hận anh, không tát anh, càng không nói từ nay về sau không còn liên quan gì đến anh nữa.

Đường Thi cứu anh, còn tìm Bạch Việt đến khám cho anh.

Tim Bạc Dạ nhảy rất nhanh, vừa nhắm mắt là thấy gương mặt của Đường Thi, anh cũng rất muốn hỏi bản thân vì sao lại thích cô đến vậy.

Rốt cuộc là từ bao giờ bắt đầu, thứ tình cảm không thể ngăn cản này đã nhồi chặt đầu óc anh?

Có lẽ chính là ngày anh mất trí nhớ trốn được một mạng, sau đó lần đầu thấy Đường Thi ở Australia.

Rõ ràng chỉ là liếc mắt một cái, Đường Thi đã hoàn toàn hạ gục Bạc Dạ.

Lúc ấy Bạc Dạ còn chưa nhớ ra Đường Thi, chỉ theo bản năng mà đến gần cô, đây có lẽ chính là vận mệnh. Bạc Dạ cuối cùng cũng nghĩ ra bóng dáng luôn xuất hiện trong từng giấc mơ khoảng thời gian mình tĩnh dưỡng là ai.

Anh thường xuyên mơ thấy một bóng dáng tinh tế cao gầy, lạnh nhạt nhưng trong trẻo, lại duy không thấy được mặt đối phương.

Sau đó Bạc Dạ mới biết, thì ra người này chính là Đường Thi. Cô gái này tồn tại trong giấc mơ của anh ngay cả khi anh không biết cô là ai. Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net

Bạc Dạ nhìn trời dần đen đặc, nghĩ tới hiện tại

Đường Thi đang nghỉ ở cùng một khách sạn với mình thì đáy lòng không ngừng rung động, cầm di động ra mở facebook của Đường Thi xem. Đường Thi cũng không đăng gì nhiều, bình thường chỉ là ảnh phong cảnh lúc ra ngoài chơi, đi xem phim, xen lẫn là hình Đường Duy chụp, hoặc hình cô tự chụp. Bạc Dạ thấy Đường Thi thật sự rất đẹp, là kiểu vừa nhìn thấy liền choáng ngợp, khó trách lúc trước bao nhiêu thanh niên ở Hải Thành đều theo đuổi đòi kết hôn với cô. Không biết lúc ấy có phải đầu anh bị cửa kẹp không nữa.

Bạc Dạ thầm than mình tạo nghiệp quá nặng. Nếu không phải năm ấy mắt mù thì bây giờ một nhà ba người bọn họ đã hòa thuận vui vẻ rồi.

Anh lật qua lật lại một hồi, đầu óc nóng lên liền mở khung chat gửi qua một câu: [Em ngủ chưa?]

Gửi qua rồi Bạc Dạ lại nhìn tin nhắn ngây người. Anh... anh đang làm gì thế không biết!

Hơn nửa đêm còn định nói chuyện với Đường

Thi hay sao! Bạc Dạ cảm thấy nhụt chí, lát sau lại nhếch miệng cười.

Xùy, trò chuyện thì trò chuyện thôi! Anh nói chuyện với vợ cũ thì thế nào, anh thích ghẹo cô đấy! Có giỏi thì đến mà đánh anh!

Bạc Dạ không biết xấu hổ tẩy não cho mình xong liền bắt đầu nhanh chóng bấm chữ. [Bạc Dạ: Đường Thi, em ngủ rồi à?] [Bạc Dạ: Đã điều chỉnh lại lệch múi giờ chưa?] [Bạc Dạ: Buổi tối sẽ lạnh, nhớ đắp kỹ chăn đấy.]

Một chỗ khác, Đường Thi vừa khép máy tình lại, nằm xuống giường liền thấy di động sáng lên, cô mở khóa màn hình, thấy là Bạc Dạ gửi tin nhắn cho mình.

Lại còn gửi liền tù tì nữa chứ.

Hình tượng người này không phải là tổng giám đốc cao quý lạnh nhạt lại cường thế à? Sao bây giờ lại biến thành lải nhải thế này?

Đường Thi bấm mở ra nhìn, phát hiện mình không trả lời tin nhắn đối phương liền nói một chuỗi thật dài, như tự lầm bầm vậy. [Bạc Dạ: Haizz,.. tôi không ngủ được.] [Bạc Dạ: Em không nói gì là đang ngủ à?] [Bạc Dạ: Thật ngú rồi? Tôi xuống dưới rình trộm em đấy.] [Bạc Dạ.. Đường Thi, đừng kháng cự anh nữa được không? Tôi thật sự rất thích em.] [Bạc Dạ: Phải nói là siêu siêu thích ấy, thích như thiếu nữ mới biết yêu tim đập dồn dập!] [Bạc Dạ: Bây giờ tôi ước gì mình vẫn mất trí nhớ, vừa nghĩ tới chuyện lúc trước tôi liền muốn nhúng đầu vào chậu nước cho chết đuối luôn.] [Bạc Dạ: Ây da, Đường Thi, em ngủ thật đấy à? Tôi nhắn thế có đánh thức em không [Mẹ của con trai:.] [Bạc Dạ:???!!]