Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 804: Bắt gian tại trận, Đường Thi kinh hoàng!




Trong lòng Bạc Dạ vang lên tiếng chuông báo động, sau đó người đàn ông đẩy mạnh nhưng thấy hoàn toàn không có tác dụng.

Mùi hương đó quá quen thuộc, người lăn lộn đã lâu trong giới như Bạc Dạ vừa ngửi liền biết ngay, ngoại trừ thủ đoạn bỏ thuốc đó ra thì còn có thể là gì nữa!

Chết tiệt, rốt cuộc chuyện này là sao. Người phụ nữ này vào từ đâu vậy?

Mắt Bạc Dạ đỏ như máu, cảm giác tay chân mình bắt đầu không tự chủ được. Anh bỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy cửa sổ đang mở toang ra, có vẻ người phụ nữ này từ bên ngoài mở cửa sổ đi vào. Có thể làm đến bước này thì khả năng của người phụ nữ này không tệ.

Bạc Dạ đột nhiên nẩy ra suy nghĩ rằng Vinh Nam cho người đến bẫy anh, sau đó người đàn ông nghiến răng. Lục Y Đình ngẩng đầu lên, mỉm cười xinh đẹp: “Anh Bạc Dạ, tôi đã ngưỡng mộ anh từ rất lâu."

Bạc Dạ bị Lục Y Đình trực tiếp đè ngã xuống giường. Người đàn ông đang muốn dậy thì Lục Y Đình ra sức đè xuống, trực tiếp kéo lấy cổ áo của Bạc Dạ.

Dưới tác dụng của thuốc, Bạc Dạ cảm thấy càng lúc càng nóng, càng lúc càng khát. "Anh Bạc Dạ, đừng cố kiềm chế như vậy.” mình

Lục Y Đình đưa ngón tay ra lướt qua mặt Bạc Dạ, sự đụng chạm đó khiến Bạc Dạ nổi hết da gà. Đây là lần đầu tiên anh ở thể bị động như thế này. Muốn dùng sức nhưng lại nhận ra hoàn toàn không thể sử dụng. "Anh bây giờ trông rất hấp dẫn." Lục Y Đình cười khanh khách: "Có lẽ không có người phụ nữ nào từ chối được. Anh Bạc Dạ, đừng căng thẳng, chúng ta đều là người lớn cả, chuyện này..rất bình thường..."

Cô ta đè người xuống, Bạc Dạ thốt ra một tiếng từ trong cổ họng: "Cút!"

Rốt cuộc cô ta bỏ bao nhiêu thuốc mê cho anh ngửi vậy?

Cảm giác này giống như bị bỏ thuốc quá liều vậy!

Bạc cảm thấy mạch máu đang sưng lên dữ dội, máu ở bên trong đang va chạm ngược dòng. Nói thật, nếu người trước mắt là Đường Thi thì anh rất vui lòng mượn cớ mình bị bỏ thuốc mà lợi dụng Đường Thi, nhưng...

Người phụ nữ trước mặt hoàn toàn không phải là Đường Thi.

Không biết từ bao giờ, Bạc Dạ đã bị Đường Thi thuần phục. nói: “Cuốn cái gì, cuốn "Cuốn?" Lục Y Đình khăn trải giường à?" lại "Cút!" Lần này Bạc Dạ nói to hơn, anh nghiến răng nằm thẳng dậy, vì ép mình phải ngồi dậy nên Bạc Dạ đột nhiên thấy tối sầm, suýt chút nữa thì ngất đi. "Đừng vùng vẫy nữa...Không ai vào nữa đâu. Anh Bạc Dạ, anh sập bẫy rồi..."

Lúc này, từ cửa truyền ra tiếng quẹt thẻ từ.

Ngay sau đó, có người từ bên ngoài mở cửa ra, sau đó là tiếng bánh xe vali lăn đi vào. Đường Thi vừa bước vào trong, nhìn thấy cảnh tượng này, cả người đột nhiên giống như đạp hụt một bậc thang vậy.

Ngay cả Lục Y Đình cũng bị sốc. Bạc Dạ bị cô ta đè ở dưới càng kinh ngạc hơn, sợ đến mức cả người hồn bay phách tán!

Sao cô ấy lại xuất hiện ở đây? Tại sao thẻ phòng của cô ấy có thể mở được cửa của phòng này? "Anh..."

Đường Thi đứng đó, trong tay vẫn cầm thẻ phòng. Khi nhận thức được thì hai mắt đã đỏ hoe.

Cô đột nhiên không biết nói gì.

Phản ứng theo bản năng là...chạy. Thấy Đường Thi sắp chạy, Bạc Dạ hét lên: “Đợi đã! Em nghe tôi giải thích đã.."

Người đàn ông chưa nói dứt lời thì người phụ nữ ngồi trên người anh đột nhiên đứng dậy, bất ngờ nhìn Đường Thi với ánh mắt dữ tợn! “Đường Thi!" Bạc Dạ không còn sức lực, hoàn toàn không thể động đậy được. Nghe thấy giọng nói của anh, Đường Thi quay lại, nhìn thấy Lục Y Đình rút ra một cây kim sắc bén từ trong ống tay áo, đâm thẳng vào trán cô.