Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 783: Thế nào làm được, quát động bọn họ? "Tuổi còn trẻ mà cũng biết nhiều làm."




Kỳ Mặc nhìn Sakahara Kurosawa rồi không nói gì nữa, sau đó, anh ta đưa mọi người đến một khách sạn trông khá cao cấp, đài phun nước dưới ánh đèn neon ở lối vào đang thay đổi ánh sáng theo tiếng nhạc saxophone tao nhã. “Oa.” Hai mắt Đường Duy sáng ngời: "Quả nhiên so với vừa rồi còn tốt hơn." Bạc Dạ cười: “Đương nhiên rồi, bởi vì đây là chính là tòa khách sạn cao cấp do ba của con mở."

Đường Duy dừng lại, quay đầu nhìn lại với vẻ không thể tin được: "Ba, ba nói cái gì?"

Đây... Đây là Bạc Dạ mở?! Thật hay giả vậy?! "Khi nào thì..." Có khách sạn ở nước ngoài?!

Bạc Dạ biết rõ nghi ngờ trong lòng của Đường Duy, tiến lên vỗ đầu cậu bé, sau đó dẫn cậu bé vào, đi thẳng đến căn phòng nhìn ra biển ở trên tầng cao nhất. "Đương nhiên là công ty riêng ở bên ngoài của ba, yên tâm, sau này tất cả đều là của con."

Đường Duy nghĩ một chút liền hỏi: "Rốt cuộc ba gạt mẹ và con, mở bao nhiêu công ty ở bên ngoài?"

Bạc Dạ đưa cậu bé vào phòng, đây là một căn phòng, bên trong có rất nhiều phòng, bên ngoài còn có phòng khách, là một căn phòng đã được kiểm tra lại, trang trí rất tinh tế, cao cấp hơn những biệt thự khác rất nhiều. Các người Bạch Việt đều ngồi trong phòng khách chơi cờ bay, vừa nhìn thấy Đường Duy liền vẫy tay gọi: "Thắng nhóc đến rồi!" "Oa!"

Đường Duy hưng phẩn nhào lên ôm bọn họ một cái: “Không ngờ mọi người đều tới... Thật là bất ngờ!"

Tùng Sam cũng hiểm khi nở nụ cười, nói với Đường Duy: "Thật ra khi con vừa đến Luân Đôn, chúng ta liền đi theo." "Ba vừa nãy đã nói cho con rồi." Đường Duy kéo Sakahara Kurosawa ngồi trên số pha: "Nhìn xem, đây là bạn mới của con, cộng sự Watson của con..."

Một đám người cười rộ lên, Sakahara Kurosawa tự giới thiệu trước tiếng cười của mọi người: "Xin chào mọi người, cháu tên là Sakahara Kurosawa, là bạn tốt của Đường Duy." "Nghe nói hai đứa cùng nhau phá một vụ án giết người."

Kỳ Mặc đỗ xe đi vào, ném cái chìa khóa lên bàn trà, trực tiếp ngã vào số pha, nằm xuống giống như một đại gia: “Con làm sao nhìn ra được?"

Đường Duy chỉ vào não của mình: “Dựa vào trực giác." "Yo, còn nói giống y như thật."

Bạch Việt ở một bên nói đùa: "Ngưoi không biết còn tưởng rằng nó là hóa thân của Holmes."

Một nhóm người lại cười lớn, sau đó Tùng Sam lên tiếng: “Buổi tối con muốn ăn gì?" "Con thật sự không cần phải đến chương trình nữa đúng không?" Đường Duy vẫn có chút lo lắng, cảm thấy việc Bạc Dạ đến tiếp nhận giống như được giải thoát: "Hình như chương trình vẫn chưa bị đình chỉ... Con nhớ là ngày mai sẽ có một buổi trò chơi." "Việc gì phải đi, chỉ là một tiết mục rách nát mà thôi."

Asuka vừa cắn hạt dưa vừa chơi game: “Game show mà Vinh Nam nghĩ ra chắc chắn không có gì tốt. Mục đích chính của chúng ta lần này chính là giúp con rời khỏi chương trình, sau đó tìm lý do để giải quyết triệt để chương trình này, cuối cùng khiến Vinh Nam không thể đạt được cái gì tốt." "Thật là xấu."

Đường Duy che miệng cười nói.

Sakahara Kurosawa cũng cười, cười xong, cậu nhóc mới nhỏ nhẹ nói, chắc là do đông người nên không dám quả làm càn, nhưng chỉ một câu nói thôi cũng khiến mọi người đột nhiên cảnh giác.

Cậu bé nói: “Nhưng thật kỳ lạ là thân phận của ba mẹ chúng con đều rất cao... Người đàn ông tên Vinh Nam mà mọi người đang nói, rốt cuộc... làm thế nào để người đó có thể khai thông với bọn họ? Để bọn họ yên tâm cho bọn cháu đến tham gia chương trình?"