Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 697: Nghiệp chướng nặng nề trong quá khứ




Bạc Dạ tái mặt ngồi ở trên giường, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh liên tục.

Anh hít thở sâu mấy hơi, nắm lấy quần áo trước mặt thật mạnh, tưởng chừng như có thể xoa dịu đượC chút nào, nhưng khi anh nhắm mắt lại, những ký ức đó lại quay trở lại và trở thành cái gai nhọn trong tim anh.

Mọi thứ liên quan đến Đường Thi lúc này lại hiện lên trong đầu anh từng chút một, Bạc Nhan hít sâu một hơi, muốn nói, nhưng không thể phát ra âm thanh nào.

Bàn tay đang cầm chăn bông đang từ từ run lên và khi tất cả những điều này trở lại trong tâm trí của anh thì bộ não của Bạc Dạ có chút choáng ngợp.

Quá khứ đau lòng mà anh đã quên, quá khứ yêu hận mà anh đã quên, trở về trong tư thế hoàn toàn không thể cưỡng lại được, sắc mặt của Bạc Dạ trở nên tái nhợt, thậm chí trái tim cũng bắt đầu có chút đau. "Đường Thi, đời này cô chỉ đáng chuộc tội cho người khác!” "Tôi sẽ trả lại sự thật cho An Mật." "Tôi sẽ không hối hận, cũng không có thể hối hận."

Bạc Dạ hít thở một hơi, ánh nắng bên ngoài cửa sổ vừa phải, cơ thể mát mẻ của anh gặp ánh ban mai bên ngoài, tạo nên một ảo ảnh thê lương.

Khi Bạc Dạ ra khỏi giường, anh ôm chặt đầu và hít một hơi.

Khi những ký ức này quay trở lại, anh không biết phải phản ứng như thế nào, hay nói cách khác làm thế nào để đối phó với những vấn đề này trong tương lai.

Anh nhớ lúc đầu anh đã tệ bạc với Đường Thi như thế nào và anh cũng nhớ rằng sau này anh đã phấn đấu quên mình vì cô.

Bạc Dạ nhợt nhạt đẩy cửa bước ra ngoài, ngay lúc Sầm Tuệ Thu đang rán trứng trong bếp, Bạc Dạ đang ngất ngây như thể nhìn thấy bóng dáng của Đường Thi, cô đã từng rất dịu dàng và đức độ để chuẩn bị bữa sáng cho anh.

Bạc Dạ khô khốc, anh không biết phải nói gì, ngón tay run rẩy yếu ớt.

Sầm Tuệ Thu thấy con trai mình đang bước xuống lầu thì hô lên: “Tiểu Dạ dậy rồi à? Hôm nay là cuối tuần này con không phải đi làm vội, con muốn ăn gì?"

Cổ họng Bạc Dạ run lên từng chút, run giọng nói: "Mẹ... con, con nhớ rồi."

Sầm Tuệ Thu sửng sốt, sau đó không thể tin được bước tới nắm lấy vai Bạc Dạ: "Con... con nhớ rồi sao?"

Đã khôi phục hết toàn bộ trí nhớ sao? Thật hay giả?

Sầm Tuệ Thu bật khóc vì sung sướng, đôi mắt bỗng dưng đỏ hoe: "Con nhớ ra rồi, thật tốt... quá tốt rồi, con có nhớ chúng ta đã từng... tổ chức sinh nhật cho con không?" "Nhớ rồi." Bạc Dạ cũng có chút căng thẳng: "Con... con còn nhớ sinh nhật của Đường Thi.."

Sầm Tuệ Thu dừng lại, lại cảm thấy bị thương, vỗ vỗ vai Bạc Dạ: "Con trai... con có nhớ những chuyện đó với Đường Thi không?"

Bạc Dạ gật đầu, giọng anh hơi khàn: “Ừ, là con đưa cô vào tù”

Từ miệng của Bạc Dạ mà nghe câu nói này, thật sự... vô cùng khó nghe.

Bây giờ khi anh thú nhận những tội ác đó, chẳng khác nào tự tát mình. Anh từng nói Đường Thi là một người bị hại hoàn hảo, hễ có chuyện gì là cô lại lấy những ân oán trước đây làm lá chắn, tưởng Đường Thi là ngụy tạo, nhưng giờ anh mới biết hóa ra đó là nghiệp chướng của bản thân.

Đối với những việc anh đã làm với Đường Thi mà bây giờ đổi được thái độ hiện tại của Đường Thì thì cho thấy cô đã rất nhân từ.

Bạc Dạ ngơ ngác đứng ở nơi đó, anh chợt mất dũng khí đuổi theo bước chân của Đường Thi.

Bây giờ anh mới biết trước kia bản thân mình có bao nhiêu ác liệt, giờ... anh còn mặt mũi nào mà quấn quýt lấy Đường Thi cầu xin cô ấy tha thứ? Anh xứng sao?