Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 696: Nhớ ra rồi, anh nhớ ra rồi!




Nhìn thấy ba mình nói chuyện nghiêm túc làm sao cướp Đường Thi khỏi đám cưới của người khác thì Bạc Dạ có chút buồn cười: "Làm sao ba lại biết rõ ràng như vậy?"

Bạc Lương đàng hoàng trịnh trọng nói: “Vì hồi đó ba đã cướp mẹ con khỏi đám cưới của người khác.”

Mặt của Sầm Tuệ Thu nóng lên, đẩy Lão Lương một cái: “Lớn như thế rồi, còn nói chuyện cũ nữa.”

Khi Bạc Lương nói về điều này, ông ngay lập tức trở nên tràn đầy năng lượng: “Ồ, con không biết vào thời điểm đó, mẹ của con là một bông hoa trong mười dặm tám làng của bọn ba đó, vậy mà mẹ con lại thầm mến ba. Lúc đó mắt của ba cao hơn đầu nên không lọt mắt bà ấy, kết quả là mẹ con cùng một đứa con nhà giàu của đang theo đuổi mà kết hôn. Ba từ nước ngoài về, nghe tin mẹ con sắp lấy chồng nên vội đến hiện trường đám cưới để cướp cô dâu."

Bạc Da nghe xong thì có chút thích thú, cười chống cảm: “Sau này xảy ra chuyện gì?" "Về sau? Sau này mẹ người cùng người khác đi trên thảm đỏ thì bị ba cắt đứt giữa chừng, lúc đó ba thật sự sắp bị người ta dùng gậy đánh chết. Người ta nói thà huy đi một tòa mieu còn hơn phá đi một mối luong duyên, ba hoàn toàn phá hoại chuyện tốt của nguời khác, lúc đó nhà ai cũng đều bị mất hết mặt mũi. Sau đó ba kéo mẹ con chạy đi giống như nam nữ tư thông, cái gì cũng không cần, ông nội con để lại tài sản cho ba nhưng ba cũng không muốn. Ba đã nói rằng ông ấy hãy đi quyên góp đi, ba muốn bỏ trốn với Sầm Tuệ Thu"

Sầm Tuệ Thu bóp một chút thịt trên eo của Bạc Luong: “Lão Lương, ông đang nói cái gì vậy! Ông nói lại thử xem." "Ôi, đánh tôi làm gì hả, đây đều là chuyện khi còn trẻ " Bạc Lương liếc mắt nhìn con trai rồi vỗ vai Bạc Dạ: "Về sau, mẹ con vì ba mà cảm động. Ba cái gì cũng không cần, danh lợi tiền bạc cũng không cần, ba chỉ đi theo để đối xử tử tế với mẹ con, sau đó thì mẹ con đã tha thứ cho ba. Năm thứ hai thì ba mẹ không biết xấu hổ mà kết hôn, ba còn làm đám cưới còn lớn hơn, xa hoa hơn cái thằng nhóc hồi hám năm ấy. Mà khi mẹ con mặt mày rạng rỡ gả cho ba, không ai dám nói một chữ không cá."

Bạc Dạ vẫn có chút kinh ngạc: "Con cho rãng ba otong ra rất thận trọng đó, không ngờ lại có thể làm ra chuyện điên rồ như vậy." "Tuổi trẻ không cược một lần thì làm sao biết được?” Bạc Lương uống một ngụm trà đen liền bị Sầm Tuệ Thu vỗ vào lưng, suýt chút nữa phun ra ngoài, Sầm Tuệ Thu nóng lòng muốn tóm lấy lỗ tai của ông: “Ông còn dám nói mấy chuyện phong lưu khi còn trẻ sao? Còn dám dạy hư con trai! Một mình ông có thể cướp vợ người khác là được rồi, Tiểu Dạ không thể học thói xấu của ông được!” "Không được, mặc dù... rất thiếu đạo đức nhưng chúng ta vẫn phải đấu tranh để giành lấy. Tuệ Thu, bà nhẹ tay chút đi, tôi đây không vì tương lai của con trai sao? Một cô gái như tốt như Đường Thi làm sao có thể buông tha cho được? Nghe này, Tiểu Dạ, ba sẽ giúp con lừa Đường Thi trở lại với nhau một lần nữa, làm con bé không thể chạy trốn được nữa. Dù sao, đó là cách ba đã dụ mẹ con về nhà."

Sầm Tuệ Thu thực sự bất lực: "Già đầu rồi, thật là cũng không đứng đắn như vậy, ngay ở trước mặt mặt con trai mà lại nói mấy chuyện như thế này, thú vị lắm sao?"

Nhìn ba mẹ như vậy, Bạc Dạ cảm thấy gia đình bỗng nhiên hòa thuận thuận hòa, lúc này nếu có Đường Thi Thiển ở bên cạnh mỉm cười lắng nghe những câu chuyện của ba mẹ khi còn trẻ cùng anh và Đường Duy. Năm người họ cùng nhau vui vẻ và khung tong tai cảnh phải rất ấm áp phải không.

Anh rất nhớ Đường Thi, chưa bao giờ anh nghĩ mình có thể thích Đường Thi đến vậy, sao trước đây anh không nhận ra?

Đường Thi ở thành phố Bạch đột nhiên hắt xì hai cái, Đường Duy có chút lo lắng: “Có phải bị cảm không?"

Đường Thi lắc đầu: “Mẹ không biết, có lẽ gần đây bệnh nhân bị cảm cúm chuyển đến đã mang theo vi rút." Đường Duy ngồi ở giường bên đung đưa chân, đóng máy tính xách tay lại, rót nước nóng cho Đường

Thi: "Mẹ hãy chú ý thân thể, mau lành vết thương." Đường Thi nhìn khuôn mặt giống như Bạc Dạ của Đường Duy, trong lòng nhất thời tràn đầy cảm xúc.

Bạc Dạ, hóa ra trên đời này có những người giống anh đến vậy, từ ngoại hình đến tâm hồn.

Quan hệ huyết thống thực sự là một điều kỳ diệu... Đường Duy bưng nước tới, thêm vào chút nước cho nhiệt độ thích hợp, không nóng không lạnh, Đường Thi nói: “Được rồi, mẹ không sao, con đi chơi máy tính đi, nhớ đừng chơi lâu quá, sẽ bị cận đó." "Con đang bận phát triển một chương trình mới." Đường Duy tự hào nói: “Khi con phát triển nó xong thì con có thể dò lại địa chỉ của những người đã từng muốn điều tra mẹ và nó sẽ tự động lần theo. Như vậy thì chúng ta không cần camera giám sát tay"

Có một đứa con trai thiên tài thực sự là một điều ngọt ngào, nhưng mà cũng có chút căng tháng...

Sau khi Bạc Da nghe về quá khứ như tiểu thuyết của ba và mẹ mình vào đêm đó, Bạc Da vào phòng ngủ với tâm trạng phức tạp, trước khi đi ngủ, Sam Tue Thu đã gọi con trai lại. "Tiểu Dạ"

Bạc Dạ quay đầu lại, nhìn thấy mẹ anh đang đứng đầu kia hành lang, hai tay đan vào nhau, trong lòng có chút sốt sắng: “Ừm, lần sau gặp Đường Thi, cũng hãy giúp mẹ chuyển lời cảm ơn đến con bé, chuyện của An Mật lúc trước....mẹ liệu đến điều đó nhưng không thông báo, như vậy thì mẹ cũng là người gián tiếp gây ra loại chuyện xấu xa này, mẹ vẫn cảm thấy xấu hổ với con bé. Con giúp mẹ nói với con bé, bảo con bé phải chăm sóc tốt bản thân mình, lần sau đừng liều mạng như vậy nữa. Nhà họ Bạc luôn mong con bé khỏe mạnh, chỉ cần con bé gặp khó khăn thì nhà họ Bạc sẽ không nói một lời mà giúp đỡ”

Dù táng gia bại sản thì cũng phải giữ cho Đường Thi được bình an.

Bạc Dạ gật đầu: "Dạ mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, Đường Thi hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, cũng hay cười hơn trước, con sẽ nỗ lực hơn, mẹ đừng lo lằng." "Được rồi, được rồi." Sầm Tuệ Thu nói: “Đó là một cô gái tốt.." tong tan

Bạc Dạ chúc bà ngủ ngon rồi đóng cửa lại, lúc chui vào ổ chăn thì anh vẫn còn suy nghĩ xem trước đây anh và Đường Thi như thế nào.

Tại sao anh không nhớ được gì cả.

Anh rõ ràng rất thích Đường Thi, theo thời gian hẳn là từ từ tích lũy, yêu từ cái nhìn đầu tiên sẽ không có nồng đậm như thế này cho nên Bạc Dạ tin chắc trước khi mất trí nhớ, nhất định bản thân rất thích

Đường Thi.

Vậy tại sao anh lại có rất nhiều... hành vi xấu với cô ấy?

Bạc Dạ không thể hiểu được quá khứ của mình, vì vậy anh chỉ có thể chìm vào giấc ngủ với những suy nghĩ phức tạp.

Đường Thi... nếu mọi chuyện có thể làm lại lần nữa thì anh có còn quay về bên em không? "Muốn chết như vậy, sao cô không chết cho tôi xem?" “Đường Thi, toi thật sự đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của cô!" "Đừng nói cô vô tội, người chết rồi thì phải làm sao?" "Cái đồ hung thủ giết người như cô, cô xứng đáng!" "Ra tù rồi, cảm thấy đôi cánh của mình cứng rồi đúng không?" "Bạc Da... có trời mới biết, hôm nay anh đã làm những chuyện có lỗi với tôi."

Những mảnh vụn của quá khú, bán thân hung thần ác thủ đỏ lại hiện về trong tâm trí anh từng chút, và vào giây phút cuối cùng, Bạc Dạ đột nhiên tỉnh dậy, cả người toát mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chính là buổi sáng, một căn phòng đầy nắng..

Bộ não của anh ong ong và không ngừng nhức nhồi.

Anh... nhớ... anh nhớ ra rồi!