Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 694: Không có phản ứng, tổn thương chính mình




Tô Kỳ không nghĩ tới thái độ của Bạc Dạ lại đột nhiên thay đổi nhiều như vậy, anh ta liếc nhìn Đường Thi nói: “Em... chọc tức cậu ta?"

Lâu lắm rồi Bạc Dạ mới có biểu cảm hờn dỗi như vậy.

Đường Thi cũng có chút kinh ngạc, thật là nghĩ không ra Bạc Dạ lại làm ra vẻ mặt như thế này, cô vẫn có chút oan ức: "Tôi không có, cũng không biết tại sao lại như vậy, có vẻ như tôi đã không nói gì sai.”

Tô Kỳ thở dài: "Có lẽ gần đây tâm tình của Bạc Dạ không tốt, em đừng lo lãng."

Từ xa, Bạc Dạ nhìn lại, thấy Tô Kỳ đang thấp giọng an ủi Đường Thi, cảm giác như có kim đâm vào tim nên anh trực tiếp ném túi xách đang mang vào thùng rác.

Cái đó vốn là món tráng miệng anh định đưa cho Đường Thi.

Ony tai

Bạc Dạ hít một hơi thật sâu, hai mắt đỏ lên rồi quay lại xe, Lâm Từ vẫn đang đợi ở ghế lái liếc nhìn Bạc Dạ, có phần không ngờ: “Cậu Dạ, cậu nhanh như vậy đã xuống xe rồi?”

Bạc Dạ nghiến răng nghiến lợi nói một câu: "Không đi lên!” “Hả?” Lâm Từ không hiểu ra. “Tôi đụng phải Đường Thi và Tô Kỳ ở dưới." Bạc Dạ kéo cửa xe ngồi vào, sau đó đóng sầm cửa xe lại: “Tôi nghĩ bầu không khí của họ khá tốt nên không muốn nhiều bóng đèn”

Lâm Từ lầm bẩm trong lòng, hóa ra là ghen.

Cậu ta băn khoăn không biết nên giúp Bạc Dạ giải quyết vấn đề của mình không, cậu ta vừa khởi động xe vừa thử mở miệng nói: “Cậu Dạ, cậu đừng nghĩ nhiều nữa, cô Đường Thi và Tô Kỳ... không thể nào. Mặc dù Tô Kỳ thích cô ấy thế nhưng cô Đường Thi sẽ không...”

Trong lòng Lâm Từ nghĩ rằng Đường Thi sẽ không bên bất kỳ người đàn ông nào. Đã ở cùng Bạc Dạ rồi thì còn có thể ngu ngốc vì ai?

Nhưng Bạc Dạ chỉ đỏ mắt, giống như một đứa trẻ bất lực, lẩm bẩm: “Vậy thì tại sao cô ấy lại liều mạng thoát khỏi tôi? Tôi rất đáng ghét sao?"

Lâm Từ im lặng không nói.

Gần đây Bạc Dạ quả thực rất tốt, lúc rảnh rỗi đều tới tháp tùng Đường Thi, chỉ cảm thấy cuối cùng đã thân cận được Đường Thi, muốn nổ lực để bản thân tốt hơn, nhưng trong mắt Đường Thi, điều này hóa ra là một loại áp lực.

Thì ra đây là cảm giác bị phụ lòng.

Bạc Dạ vươn tay che mặt: “Tôi đại khái đã hiểu trước đây Đường Thi có cảm giác như thế nào với tôi."

Những nhiệt tình của mình không được đáp lại, chỉ có thể tự tổn thương mình, bây giờ cảm giác này giống như là luân hồi trở lại với Bạc Dạ.

Lâm Từ nhìn Bạc Dạ như vật thì cảm thấy có chút đáng thương, cậu ta chỉ có thể cố gắng nói: “Cậu không cần phải nghĩ lung tung, làm sao mà cô Đường Thi lại muốn thoát khỏi cậu chứ? Cô ấy còn có thể vì cậu mà cũng không cần mạng của mình.... cậu cứ nghĩ lại thử xem là ai vì bảo vệ anh mà bỏ qua hết thảy? Làm sao cô ấy có thể không quan tâm đến cậu được, có phải cậu có hiểu lầm gì đó không?"

Bạc Dạ chuyển hướng chú ý và bất ngờ liếc nhìn Lâm Từ: “Anh nói thế nào?"

Lâm Từ vừa lái xe vừa liếc nhìn ông chủ của mình: “Tôi nghĩ cậu đã hiểu lầm cô Đường Thi. Cô Đường Thi là người ngay thẳng, nếu cô ấy cảm thấy anh làm phiền cô ấy thì cô ấy nhất định sẽ nói thẳng, nếu không thì tại sao lại để anh có thể quấy rầy cô ấy. Vì thế có lẽ là cậu đã tự suy nghĩ nhiều rồi, chao ôi, ong tai khi đàn ông yêu đương thì chỉ số IQ là số âm mà!"

Bạc Dạ nghe câu cuối cùng của cậu ta thì lập tức tức giận: "Ý anh là gì? Ý anh là bây giờ chỉ số IQ của tôi rất thấp?"

Lâm Từ sợ hãi nhấn ga: "Không, tôi không có ý đó, ý tôi là cậu Dạ, cậu rất chu đáo và thực sự quan tâm đến cô Đường Thi."