Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 690: Chịu đựng tất cả, thân thiết quan tâm




Sau đó, Đường Duy cùng với cái bình giữ nhiệt trống rỗng đi ra khỏi phòng bệnh, Bạc Dạ nhìn cậu bé đi ra ngoài, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, Bạch Việt liếc anh một cái: “Muốn ra tay với Thạch Họa?" "Muốn biết Thạch Hoa có bao nhiêu người trợ giúp."

Bạc Dạ suy nghĩ một lúc: “Theo những gì tôi nhìn thấy tại hiện trường thì Phúc Trăn hẳn có thể loại trừ. Cậu ta cũng có vẻ không ngờ tới, nhưng anh ta hẳn nên biết rằng nó có liên quan đến Thạch Họa.."

Nếu có mối quan hệ với Thạch Họa thì người trợ giúp này chắc chắn không phải là người xa lạ.

Bạc Dạ mất híp lại: “Có lẽ cần Kỳ Mặc và Lạc Phàm giúp tôi kiểm tra xem lúc đó có ai đã ra tay"

Lúc Kỳ Mặc nhận được cuộc gọi từ Bạc Dạ là lúc chạng vạng tối, anh ta đang định nói chuyện với Đường Duy thì Bạc Dạ đã gọi đến, mở đầu liền giải thích toàn bộ quá trình, cho đến khi đôi mắt Kỳ Mặc từ từ nheo lại: "Tôi nghĩ rằng có một người anh có thể quan tâm một chút"

Bạc Dạ rửa tai lắng nghe.

Kỳ Mặc nói từng chữ. "Cái người kia tên là Tiêu Hách Thiên, nghe lời anh miêu tả, không phải lúc trước anh ta cũng có mâu thuẫn với Đường Thi sao? Tôi nghĩ anh ta có thể cùng hợp tác với Thạch Hoa."

Bạc Dạ suy nghĩ một chút, quả thực là có thể, anh cũng nhờ Kỳ Mặc điều tra hồ sơ cuộc gọi và lịch trình gần đây của Tiêu Hách Thiên, sau đó cúp máy.

Bạch Việt hỏi: "Như thế nào?" "Tiêu Hách Thiên." Bạc Dạ từng chữ từng chữ nói ra một cái tên, có chút sát khí: "Gần đây, có rất nhiều người muốn chết... quả thực có rất nhiều.

Phúc Trăn và Vinh Nam đã gặp nhau vào đêm hôm đó, Phúc Trăn nói: “Anh đã để Thạch Họa động thu?

Vinh Nam ngồi giữa sân, trên bàn cà phê chạm khắc bằng đá có một ấm trà đen, bốc khói nóng hồi, mùi thơm thoang thoảng tỏa ra, nhưng cũng không thể làm dịu đi thần kinh mẫn cảm của Phúc Trăn.

Vinh Nam bất ngờ nhướng mày khi nghe đến đây "Chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại nhắc đến Thạch Họa. "Chấng lẽ không phải anh?" Phúc Trăn cũng sửng sốt, sau đó lẩm bẩm: "Thạch Họa ra tay với Đường Thi, hơn nữa Bạc Dạ cũng bị liên lụy, chuyện này không dễ bị đè nén như vậy. Tôi còn tưởng là anh bảo cô ta động thủ!"

Vinh Nam nheo mắt: “Thạch Họa là loại phụ nữ nào chứ? Tôi xem thường việc để cô ta làm việc cho tôi. Nói về tâm cơ thì không bằng cả An Mật, bàn về dung mạo thì cũng không bằng Đường Thi, cái gì cũng không bằng người khá vậy mà tôi tìm cô đối phó Đường Thi sao? Anh coi tôi là thằng ngu sao?" "Vậy... người bên cạnh Thạch Họa là ai?" Phúc Trăn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Vinh Nam, như thể anh ta đang kiểm tra xem Vinh Nam có nói dối hay không. Nhưng mà nhìn biểu hiện của Vinh Nam vẫn bình thường, hơn nữa nó không có vẻ là nói dối, Phúc Trăn vô cùng cảnh giác: "Là Thạch Họa tự mình ra tay sao? Tôi bây giờ rất lo lắng Bạc Dạ sẽ tham gia điều tra, rồi sẽ chọc thủng mối quan hệ giữa tôi và anh."

Đường Thi không đáng sợ nhưng Bạc Dạ mới đáng sợ!

Nếu Bạc Dạ muốn một người sống không bằng chết, thì nhất định sẽ có trăm phương nghìn kế! Phúc Trăn nói: "Anh là Lam Minh bên kia liên hệ thế nào rồi?" “Như mọi khi." Nghe thấy cái tên Lam Minh thì Vinh Nam nói với một chút hận ý: “Ánh sáng của thành pho? Người bảo vệ của Hải Thành? Tổ Phong Thần hồi đó chỉ là một trò cười.."

Phúc Trăn không nói chuyện, cùng Vinh Nam quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc sau hỏi: “Nhất định phải hy sinh Đường Thi sao?" "Không biết."

Vinh Nam giống như một nhà tiên tri, từ tốn nói: "Có lẽ ai đó đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, thay cô ấy chịu đựng tất cả."