Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 652: Ôm em một chút, chỉ lần này




Bên kia, Ventus chuyền màn hình máy tính qua bên này, khi cái tên kia đập vào mắt R7CKY, hai người đều kinh ngạc nhìn nhau.

Lust.

Sắc Dục trong Thất Tông Tội!

Từ khi nào mà người của Thất Tông Tội lại trà trộn vào bên cạnh Đường Thi? Hai người kìm nén khiếp sợ, không nói cho Bạc Dạ. Sau này Bạc Dạ không tìm được tư liệu khác nên dứt khoát đi đến chung cư của Đường Thi ở Bạch Thành. Anh không thể để Đường Duy ở lại chung cư một mình, chờ một người sẽ không trở về.

Lâm Từ biết Bạc Dạ suy nghĩ gì nên cùng anh lái xe đến chung cư đó. Đi được nửa Dạ ngồi trên ghế lái phụ, bỗng run giọng hỏi: “Lâm Từ, cậu cảm thấy Đường Thi còn bao nhiêu tỷ lệ sống sót?"

Lâm Từ đỏ mắt lái xe, đạp mạnh lên chân ga, vặn vô lăng. Trợ lý mặt lạnh chưa bao giờ xúc động như lúc này. Nhưng vì người gặp tai nạn là Đường Thi, không có Đường Thi thì nào có Lâm Từ của ngày nay? Cậu ta cũng trả lời Bạc Dạ bằng giọng đau buồn: "Không... Cô Đường Thi rất may mắn, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." 

Nếu không xuất hiện thì có phải là có thể đại biểu cô ấy vẫn còn bình yên vô sự? Bạc Dạ nhận ra Lâm Từ đang tăng tốc, anh nhìn con đường trước mắt, nhắm mắt lại hít sâu một hơi.

Không có việc gì.. Nhất định sẽ không có việc gì... Anh còn rất nhiều chuyện chưa nói cho Đường Thi, còn rất nhiều chuyện chưa đền bù cho cô ấy, sao Đường Thi lại bỏ đi giữa chừng? Họ còn có Đường Duy cơ mà...

Trái tim Bạc Dạ run rẩy, chưa bao giờ sợ hãi như lúc này. Đến bây giờ, có sóng to gió lớn nào mà anh chưa từng trải qua? Lúc giãy dụa trở về từ bờ vực sống còn, anh cũng chỉ cười, đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, chắc chắn Đường Thi cũng sẽ không sao đâu.

Lúc đến dưới lầu chung cư, hai người đều dừng bước. Họ nhất thời xúc động đến nơi này... Vậy thì kế tiếp nên làm gì đây? Lâm Từ và Bạc Dạ đưa mắt nhìn nhau, sau đó cất bước lên lầu. Họ bước ra thang máy, tới gần cửa nhà. Chẳng qua lúc này, trong nhà thấp thoáng vang lên tiếng cười vui, như thể có người đang mở tiệc trong nhà họ, thậm chí còn có tiếng ly rượu cụng vào nhau. Bạc Dạ cứng đờ, đứng khựng lại như hóa đá. Sau đó cánh cửa được người khác chủ động mở ra, Bạc Dạ lùi về sau nửa bước, sau đó mở to mắt. 

Người mở cửa chính là Đường Thi, cô cũng kinh ngạc nhìn Bạc Dạ. Một lâu sau, cô mới thở hắt ra một hơi: “Bạc Dạ, sao anh... Sao anh lại ở đây?"

Giây phút ấy, cảm giác mừng rỡ chiếm cứ trái tim của Bạc Dạ. Anh tiến lên, thậm chí không nghe mệnh lệnh của bộ não, không cho Đường Thi thời gian phản ứng, dùng sức ôm cô. "Bạc Dạ... Khoan." Đường Thi phản xạ đẩy anh ra, nào ngờ lại không đẩy đ, Bạc Dạ vẫn ôm chặt cô, giọng nói run rẩy. Cảm xúc mừng như điên vì mất mà tìm lại được khiến anh không tài nào kiềm chế nổi, sợ Đường Thi trước mắt chỉ là ảo ảnh, vừa đụng vào sẽ tỉnh mộng. Bạc Dạ ôm chặt cô, ngón tay luồn qua kẽ tóc, xúc cảm mềm mại như một liều thuốc an thần: “Đừng... Cho tôi ôm em một lát... Thật sự..”

Đường Thi lắng nghe thật kỹ, mới phát hiện giọng nói của Bạc Dạ có phần nức nở.