Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 617: Muốn lừa tôi sao, không có cửa đâu!




Bạc Lương thở dài mấy cái, nhìn Bạc Dạ rất lâu, cuối cùng vẫn là lắc đầu, lại thở dài một cái: “ Haizzz, trong cuộc sống có lúc bắt buộc phải có, cũng có lúc không thể cưỡng cầu."

Bạc Dạ không nói gì, một lúc sau mới đáp lại: "Con không tin vào số mệnh”

Cả đời này điều không đáng tin nhất chính là số mệnh.

Anh muốn có được Đường Thi, cho dù có phải dùng cách gì đi nữa, cho dù sẽ mất tất cả cũng phải đem Đường Thi trở về bên cạnh mình, nào sợ kết quả cuối cùng sẽ bị hủy hoại một lần nữa.

Bạc Dạ xem hết buổii phỏng vấn trên ti vi, bây giờ những cuộc họp báo liên quan tới việc Đường Thi và người đàn ông bên cạnh cô cùng xuất hiện trước truyền thông ngày càng hot, mọi người đều nói Đường Thi xứng đáng là nữ thần, là niềm tự hào của Hải Thành.

Ai mà tưởng tượng nổi, năm năm trước cô còn mang danh là một tên tội phạm giết người liên hoàn?

Thì ra trên thế gian này, tất cả những danh tiếng, những con đường đều phải dựa vào chính bản thân mình mà bước tiếp, thời gian sẽ trả lại tất cả vẹn nguyên lại cho bạn, bao gồm những gì bạn đã từng đánh mất trong quá khứ mà bây giờ bạn đã không màng tới nữa.

Anh để mặc quảng cáo trên ti vi chạy một lúc, sau đó cầm điện thoại lên. Sau khi nghe điện thoại của Phúc Trăn, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng cười truyền tới: "NÀY, đợi một chút, để tôi đoán trước nhé, có phải cậu muốn đổi ý qua đây ăn đêm?" Đọc truyện mới nhất tại Tru yện88.net

Bạc Dạ ngược lại rất suồng sã, không chút gượng gạo mà nói: “ Được thôi." "Chà chà, đàn ông sức dài vai rộng, không phải nói là không khỏe sao? Sao nào? Bây giờ thấy Đường Thi và Tô Kỳ ở bên nhau thì cậu lại thấy khỏe rồi à?" Tiếng cười của Lâm Từ rất lớn, Bạc Dạ ở bên đó nhún vai. “Đúng vậy, ông đây bây giờ toàn thân sảng khoái, một hơi leo năm tầng lầu cũng không thấy mệt." Bạc Dạ nói vào điện thoại: “Gửi địa chỉ qua wechat cho tôi, tôi sẽ tới tìm các cậu." "Tìm tôi, hay là tìm Đường Thi?"

Phúc Trăn cười lớn: “Nếu mà cậu tìm Đường Thi thì đừng có lấy việc đi tìm tôi ra làm cái có."

Bạc Dạ cắn răng thừa nhận: “Tìm Đường Thi, tìm Đường Thi, được chưa?"

Phúc Trăn cười khoái chí, hét lớn với Đường Thi cách đó không xa: “Này, Đường Thi! Lát nữa có người tìm cô đó!" “Mẹ kiếp!” Bạc Dạ chửi thầm. "Ai bảo cậu nói bây giờ hả? Cậu câm mồm cho tôi, ngoan ngoan gửi địa chỉ qua đây, lát tôi tới!" “Sao lại lôi giọng điệu chủ tịch ra nói chuyện với tôi như thế?" Phúc Trăn làm bộ buồn nôn: "Cậu tính dắt mũi tôi sao? Nói cho cậu biết, không có cửa đâu!" Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net

Bạc Dạ tức giận cúp ngay điện thoại.

Hai phút sau, Phúc Trăn gửi định vị tới, đó là một quán lẩu ăn đêm, còn rất đắc ý nói. Đường Thi đồng ý mấy ngày nữa sẽ cùng với anh đi biểu diễn ở đại hội cổ đông.

Bạc Dạ gửi một câu tin nhắn thoại, nói: “Cái đại hội cổ đông khỉ gió của cậu mời Đường Thi đến làm gì? Cậu không phải muốn "ăn" cô ấy sao? Đồ đạo đức giả!"

Phúc Trăn nói: “Tôi rất vui khi được "ăn" cô ấy đấy! Tôi rất vui lòng để cô ấy xuất hiện, để cô ấy đi làm cho tôi mở mày mở mặt! Cậu có bản lĩnh thì mời Đường Thi đi đại hội cổ đông với cậu đi, không làm được thì đừng có mạnh mồm!” Bạc Dạ thật muốn xóa anh khỏi danh sách bạn bè, nhưng vẫn cố nhịn lại hỏi Phúc Trăn xem bọn họ mấy giờ đi ăn đêm. "Tối này mười giờ, vẫn còn một tiếng nữa, cậu cứ bình tĩnh tới, tới nơi chúng ta liên lạc lại." Phúc Trăn trầm giọng: “Có điều... Tô Kỳ cũng đi cùng, tôi không dám bảo đảm hai người họ sẽ không cho cậu ăn “cơm chó" đâu, bởi vì tôi đã được ăn cả ngày nay rồi."

Bạc Dạ nghiến răng. Tên khốn Tô Kỳ này, bây giờ nhân lúc quan hệ của anh và Đường Thi có chút mâu thuẫn mà chen chân vào bám lấy Đường Thi, tới con chó cũng nhìn ra được ý đồ của anh ta là gì.