Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 61: Tôi cút đi đây, anh đừng nhớ nhung!




Nghe giọng điệu này, xem ra hai người bọn họ không thể chung sống được nữa rồi. Bọn họ vốn dĩ khó mà có cơ hội chạm mặt, vậy mà một khi gặp mặt thì lại như chó với mèo, nhưng rốt cuộc thì vẫn là dáng vẻ ấy. Đường Thi nén nỗi đau trong lòng, cố ý tỏ ra là bản thân không sao cả, cô nói:

"Dù sao thì tình một đêm của cậu Dạ đây chắc là không ít, một vở kịch thôi mà, xong rồi thì tự khắc sẽ đi. Anh cố ý gọi tôi lại như vậy, tôi sẽ cho rằng anh vẫn còn luyến tiếc tôi đấy."

Quả nhiên, câu nói khiêu khích này đã khiến Bạc Dạ để lộ nụ cười châm biếm: "Luyến tiếc cô? Đường Thi, cô có hơi đánh giá cao bản thân rồi đấy."

"Từ trước đến này tôi luôn nhìn nhận rõ bản thân mình." Đường Thi quay người lại, đối mặt với Bạc Dạ, rõ ràng cơ thể vẫn đang run rẩy, nhưng cô vẫn cười rất xinh đẹp và nói tiếp: "Trong mắt anh, tôi không phải chỉ là một con điểm thôi sao!" "Neu đã biet vậy thì cut di!"

Sự tức giận mà Bạc Dạ ngấm ngầm chịu đựng bộc phát vào chính lúc này, hướng về Đường Thi, anh điên cuồng dán mắt lên cô, theo sau là ánh mắt lộ vẻ khinh bỉ: "Mau cút ra ngoài, tránh làm bẩn tòa biệt thự này của tôi!"

Đôi mắt Đường Thi phiếm đỏ, không biết là đang chế giễu ai: "Tôi cút đây, anh tuyệt đối đừng nhớ nhung những thứ tốt đẹp của tôi."

Nói xong, người phụ nữ đạp cửa bỏ đi. Khoảnh khắc khi tiếng đạp cửa vang lên, giống như hai thế giới sẽ sụp đổ từ giây phút đó. Hình bóng cô rời đi được ngăn cách bởi cánh cửa bên ngoài, Bạc Dạ tức giận đập nát cái gạt tàn kế bên.

Đồ phụ nữ không biết tốt xấu, tại sao... tại sao ban đầu lại đưa cô ta rời khỏi nhà của Phó Mộ Chung chứ?!

Điện thoại kế bên đổ chuông thật đúng lúc, Bạc Da dán mắt vào dãy số trên điện thoại, biểu cảm đột nhiên trở nên bình tĩnh. Sau khi nhận cuộc gọi, một giọng nữ ngọt ngào vang lên: “Anh Dạ, em về nước rồi, anh đến đón em chứ?"

***

Đường Thi kéo lê cơ thể mệt mỏi bước xuống từ taxi di vào trong nhà. Đường Dịch đang làm cơm trưa, ngay khi thấy cô quay lại liền lập tức ra đón, anh ta nói: “Đêm hôm qua em đi đâu đấy? Anh suýt chút nữa đã báo cảnh sát rồi em biết không?"

Ngay khi Đường Thi trông thấy Đường Dịch, cô dường như có điểm tựa. Đôi mắt phiếm đỏ cuối cùng không kìm được nước mắt, từng giọt từng giọt tuôn rơi. Nỗi đau trên cơ thể và sự giày vò ở trong tim ập đến với cô cùng một lúc. Đường Thi túm lấy phần áo trước ngực Đường Dịch mà khóc đến đứt hơi cạn tiếng giống như muốn dùng hết sức của bản thân vậy.

Khi ánh mắt của Đường Dịch va vào vết hôn trên cổ Đường Thi thì anh ta đã hiểu, liền nổi cơn tức: "Là ai?! Là ai đã lợi dụng em?!"

"_"

Đường Thi khóc, lắc đầu không chịu nói, Đường Dịch ấn chặt lên vai cô: “Có phải Bạc Dạ không? Có phải Bạc Dạ không?! Anh đi liều mạng với nó! Nó dám đối xử với em như vậy! Nó dám-!!"

Đường Thi run rẩy cả người, cô cảm thấy bản thân không thở được. Bắt đầu từ khoảnh khắc tỉnh lại đối mặt với Bạc Dạ, cô rất nỗ lực kiềm chế nhưng ngón tay lại không nghe lời mà run cầm cập. Đường Thi ngạp ngừng nói: "Anh... em dau lòng quá... em sắp ngạt thở rồi..."

Đường Dịch bế gọn cô lên giường, lấy nước ấm, luống cuống lấy thuốc cho cô uống. Đường Thi không thể kìm nén nỗi sợ trong lòng, ôm lấy bản thân duy trì tư thế tự vệ, không ngừng nói với Đường Dịch: “Anh... cứu em... em không muốn dây dưa thêm với Bạc Dạ nữa... em không muốn nữa... cứu em..."

Bạc Dạ... là vết sẹo đau đớn nhất sâu trong lòng cô, chỉ cần một cái chạm nhẹ là máu tươi đầm đìa, đau đớn kịch liệt, các ngón tay Đường Thi dính vào nhau. Đường Dịch kề bên an ủi cô rất lâu thì cô mới từ từ bình tĩnh lại, sau đó cô mất rất nhiều thời gian để giải thích rõ ràng với Đường Dịch về mọi chuyện của ngày hôm qua. Đường Dịch nghe bằng tai mà đau ở trong lòng.