Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 597: Anh điên rồi, buông tha cho tôi đi




Bờ vai của Đường Thi lộ ra bên ngoài, một bên cổ áo bị Bạc Dạ xé toạc, cô không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, giây sau liền bật khóc.

Bạc Dạ mạnh mẽ lau đi nước mắt trên mặt cô: "Uất ức sao?"

Đường Thi nhìn Bạc Dạ bằng ánh mắt căm ghét: "Anh sẽ hối hận." "Hối hận?" Bạc Dạ cười lắc đầu, coi như chuyện vặt vãnh, đâm lao thì phải theo lao vậy: “Cả cuộc đời này tôi lúc nào cũng hối hận, hối hận thêm vài lần nữa thì có sao?:

Người không còn gì để mất mới là đáng sợ nhất. Đường Thi của ngày xưa như vậy, mà Bạc Dạ của bây giờ cũng vậy.

Đường Thi run lên vì hoảng sợ, khi cánh tay không còn bị khống chế, cô không do dự cho Bạc Dạ một cái bạt tai, cái tát đó mạnh đến nỗi vang vọng cả căn phòng. Bạc Dạ ngửa cổ lên, mặt bị tát lệch sang một bên, dấu ngón tay đỏ tươi nhanh chóng hiện lên trên khuôn mặt anh tuấn trắng nõn.

Đường Thi không dừng lại, cô nói: "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không để mặc anh tổn thương tôi một lần nữa!" "Tôi tổn thương em?"

Bạc Dạ cười đến nỗi ho sù sụ, thậm chí Đường Thi còn cảm thấy anh sắp ho ra máu đến nơi: "Đường Thi, em đúng là cao thủ, sắm vai nạn nhân vô cùng hoàn hảo. Như vậy thì bất cứ kẻ nào có ý đồ gì với em đều sẽ trở thành hung thủ, mà em vẫn giữ cái vỏ bọc vô tội. Thủ đoạn mới cao tay làm sao! Hóa ra chỉ cần bản thân từng chịu tổn thương là có thể biến nó thành một lưỡi dao sắc bén, bất cứ lúc nào rơi vào thế yếu là có thể rút ra, lấy lùi làm tiến, đúng không?! "

Đường Thi bị lời nói của Bạc Da đả kích đến nỗi tim đau gan thắt, nhưng cô lại không biết phải phản bác như thế nào, phản bác từ đâu, môi cô run lên: "Bạc Dạ, anh..." "Tôi lại nghĩ một người bị hại hoàn hảo như vậy mới là đáng sợ nhất, bởi vì vô tội nên mỗi khi chịu chút thương tổn thì những thứ đó đều là lỗi của cả thế giới!"

Giọng nói của Bạc Dạ đã khàn đặc: "Nhưng Đường Thi, em nghĩ tôi không đau sao?" "Tôi cũng là con người, cho dù trong mắt em, tôi không xứng làm người, cũng không phải cái thá gì cả, nhưng trái tim tôi cũng làm bằng thịt, cũng biết đau. Tôi thật sự đau đến sắp chết rồi, mỗi ngày đều phải cố nặn ra nụ cười biểu đạt tâm ý với em. Mỗi lần em từ chối là một lần tổn thương, mà tôi vẫn phải làm như không có chuyện gì, vẫn tiếp tục tiếp cận em như con gián đánh mãi không chết, là em không có tự tôn hay tôi không có tự tôn? Em đã từng giúp đỡ tôi, đúng, giờ tôi quỳ xuống dập đầu cho em nhé? Tôi dập đầu ba bước cảm ơn ân nghĩa lớn lao của em nhé? Tôi cầm tay em đâm một nhát dao vào tim tôi nhé?"

Tâm hồn của Đường Thi lúc này đã bị lời nói tức giận tuyệt vọng đến cùng cực của Bạc Dạ chém cho chia năm xẻ bảy.

Mắt cô đỏ hoe: "Sao anh lại trở thành như thế này?"

Cho dù là Bạc Dạ của lúc đầu cũng chưa bao giờ thể này, cả thế giới sụp đổ chỉ còn lại tuyệt vọng.

Đường Thi nghẹn ngào: "Anh buông tôi ra! Đừng nói với tôi anh uất ức thế nào, tôi đã chịu đựng đủ cảm xúc của anh rồi."

Chịu đủ rồi.

Động tác của Bạc Dạ khựng lại, sau đó tăng tốc, điên cuồng hơn, xé nát quần áo trên người Đường Thi: "Tôi cũng chịu đủ rồi, Đường Thi.

Giọng anh theo đó trở nên lạnh lùng, không còn cợt nhả như thường ngày, ánh mắt sắc như dao có thể từng nhát từng nhát một đâm Đường Thi đến mức máu thịt mơ hồ: "Chúng ta đều chịu đủ rồi, Đường Thi, dù gì cũng chịu đủ rồi, vậy thì chúng ta chọn một phương pháp kết thúc tất cả nhé?" "Bạc Dạ, anh điên rồi, bây giờ anh quá kích động, tôi không nói chuyện với anh. Mau buông tôi ra!" "Tôi điên rồi?"

Bạc Dạ không nhịn được, hai mắt đỏ ngầu, Đường Thi cứ thế ngây người nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông đang đè lên mình, vẫn là khuôn mặt anh tuấn có thể đả kích người khác, vẫn là người tình trong mộng của biết bao phụ nữ thành phố A, nhưng lúc này trên khuôn mặt ấy, có chất lỏng từng giọt từng giọt chảy xuống, rơi lên khuôn mặt Đường Thi.

Nước mắt nóng rực như axit thiêu cháy, làm cả người Đường Thi đau đớn.

Bạc Dạ khóc đến chết lặng, anh tự mình khắc ký hiệu lên người Đường Thi, nhưng Đường Thi không muốn, một hình xăm tên tiếng Anh của Bạc Dạ đã vô cùng nhục nhã rồi, cô làm sao có thể để Bạc Dạ tiếp tục để lại vết tích trên cơ thể cô?

Cô chỉ hận không thể khoét bỏ phần thịt trên eo để cho hình xăm ấy biến mất! "Đường Thi." Bạc Dạ nắm lấy quần áo trước ngực Đường Thi, liên tục run rẩy, dáng vẻ mỏng manh yếu ớt này Đường Thi chưa từng nhìn thấy, bây giờ cảm thấy vừa lạ lẫm lại vừa sợ hãi. "Tôi thực sự không biết phải làm sao nữa, em muốn rời đi, tôi cũng chẳng thể giữ em lại." Bạc Dạ ngẩng đầu lên, giữ chặt bờ vai đang lộ ra của Đường Thi, Đường Thi dường như nhận ra chuyện anh sẽ làm sau đó, hét lên: "Không được! Bạc Dạ, anh không thể như thế."

Trong lúc hoảng hốt, cô chợt nhớ trước đó đi châu Úc, cô bị đánh thuốc mê, người đàn ông trước mặt đã cứu cô khỏi một nhóm người ác ý, như thiên sứ hạ phàm cứu cô khỏi hiểm nguy đưa về khách sạn, dịu dàng ấm áp kéo cô vào cơn lốc tình yêu, nhưng cuối cùng lại dừng lại.

Vì anh nói, tôi tôn trọng lựa chọn của em. Tôi sẽ không ép buộc em, em là cô gái tốt.

Mà giờ thì sao? Đường Thi trong phút chốc bị hiện thực lạnh lẽo đả kích, cô như con búp bê rách nhìn Bạc Dạ, tại sao tại sao mới đầu lúc nào cũng tốt đẹp, mà càng lún sâu lại càng tổn thương?

Bạc Dạ, tôi thà.cả đời lưu lại nơi vực thẳm khổ đau khi anh rời bỏ thế giới này, cũng không muốn một lần nữa đối mặt với sự tàn nhẫn của anh.

Dường như có thể cảm nhận được suy nghĩ của Đường Thi, tay của Bạc Dạ dừng lại.

Cả người Đường Thi run rẩy.

Khát vọng hủy diệt từ từ hiện lên trong mắt Bạc Dạ, Đường Thi cảm thấy bản thân trong mắt anh thậm chí đã hóa thành bột phấn, nhưng ánh mắt của người đàn ông trước mặt có đáng sợ đến mức nào thì động tác vẫn dừng lại.

Lý trí và điên cuồng đang đánh nhau.

Đường Thi vẫn đang run rẩy, bộ dạng sợ hãi của cô khiến Bạc Dạ cảm thấy bị chế nhạo. Anh buông tay khỏi Đường Thi, ngón tay vẫn lưu lại xúc cảm nơi làn da của cô, là sự mịn màng tinh tế có thể khiến anh trong phút chốc đánh mất lý trí, không thể khống chế bản thân.

Đường Thi cảm thấy Bạc Dạ đã buông tay, sức nặng đè trên tay chân cô cũng đột nhiên nhẹ đi, Đường Thi che miệng khóc, mạnh mẽ đẩy Bạc Dạ ra, run rẩy mặc lại quần áo. Dường như sợ Bạc Dạ chỉ tạm thời tha cô, sau đó lại muốn kéo cô xuống vực một lần nữa, hai mắt Đường Thi đỏ hoe, cố lắc đầu: "Bạc Dạ, anh đừng lại đây, anh không cần cút, tôi cút là được. Anh buông tha cho tôi đi, hai chúng ta không ai nợ ai cả, tôi không cần anh bù đắp, có được không?

Trong mắt Bạc Dạ, cả thế giới đã sụp đổ, anh lẩm bẩm, lông mày hằn rõ nỗi đau vô tận: "Đường Thi, muộn rồi."

Từ giây phút hai người gặp lại, bánh răng số mệnh đã định sẵn sẽ đẩy tất cả bọn họ xuống vực thẳm, Đường Thi muốn thoát cũng không thoát được, chỉ có đường chết. Chết rồi Bạc Dạ cũng không buông tha cô, phải đào mộ cô lên, đào sâu ba tấc, đến tro cốt cũng không tha.

Hai nơi bích lạc hoàng tuyền, giận này dằng dặc dễ hầu có nguôi.