Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 576: Anh cầu xin tôi thì tôi giúp




Bạc Dạ đứng ở đấy, anh thở dài, Khắc Lý Tư đi đến, thấy Bạc Dạ bị ngăn ở ngoài, anh ta nhìn Bạc Dạ cười hả hê: "Ái chà, để làm bạn với nhau cũng khó ơi là khó, vậy mà bị Đường Thi quăng vào cung điện lãnh lẽo ở rồi à?"

Bạc Dạ cáu kỉnh gãi gãi cái ót: "Còn chẳng phải do cái người phụ nữ kì cục kia à, tên là gì ấy nh... người đàn bà thối tha."

Khắc Lý Tư bật cười: "Anh nói Thạch Họa đấy phải không? Cô ả là con gái của một cổ đông lớn đứng đằng sau công ty truyền thông Starlight cơ mà, chẳng trách lại kiêu ngạo như vậy."

Nói xong, anh lại liếc nhìn Bạc Dạ: "Anh nói bây giờ anh không nhận ra cô ta à?"

Bạc Dạ chỉ vào chính mình: "Anh nhìn tôi giống đang giả vờ lắm à?"

Khắc Lý Tư hỏi: "Vậy tôi thì sao? Anh còn nhớ rõ tôi không?"

Bạc Dạ lắc đầu: "Tôi không nhớ, nhưng bản năng cho tôi biết anh có quan hệ rất tốt với Đường Thi." "Ha ha ha ha!" Khắc Lý Tư ngửa đầu cười to: "Đúng rồi, quan hệ của chúng tôi rất tốt. Ngày đó anh ngứa mắt tôi lắm, xem ra hôm nay phải cầu xin tôi rồi." "Cầu xin anh sao?" "Cầu xin tôi nói cho anh biết làm sao để theo đuổi

Đường Thi". "..." Bạc Dạ lui về phía sau hai bước: "Anh nhìn tôi %3 giống loại người như vậy lắm sao?"

Khắc Lý Tư đứng đó, hai tay khoanh trước ngực, dùng ánh mắt của một người cha đang nhìn con trai khôn lớn để nhìn Bạc Dạ.

Bạc Dạ cũng hơi mong chờ, liếc nhìn Đường Thi bên trong kia vài cái.

Mẹ nó, đều do cái ả nhiều chuyện không biết từ ở nơi nào chạy đến nhận quen nhận biết, hại anh hiện giờ muốn giải thích với Đường Thi cũng không biết đường mà nói.

Khắc Lý Tư huýt sáo: "Tôi giúp anh nói với Đường Thi một tiếng, có thể cô ấy sẽ cho anh vào bên trong phòng chụp ảnh đấy."

Bạc Dạ quay đầu bỏ đi, mẹ nó, nhớ ngày đó anh - một mỹ nam anh tuấn phóng khoáng uy phong lẫm liệt, làm sao bây giờ lại có thể hạ thấp mình chỉ để giải thích, lấy lòng một người phụ nữ cơ chứ? Tên tuổi lẫy lừng của Bạc Dạ anh đời này vứt ở đâu rồi hả? Đi được hai bước, Bạc Dạ lại lùi lại một bước, con mẹ nó, kẻo Đường Thi chạy theo người khác rồi ai chịu trách nhiệm đây? Dù sao anh cũng phải vào giải thích rõ anh không hề bảo vệ cái ả Thạch Họa kia đâu đó nha! Nếu không Đường Thi hiểu lầm thì sao giờ!

Thế là anh quay đầu lại: "Xin... xin anh giúp tôi!" "Nói lớn hơn chút đi!” Khắc Lý Tư được một bước lại muốn lần thêm một bước. "Làm ơn giúp Đường Thi đừng nóng giận nữa, cho tôi vào trong đi..."

Khắc Lý Tư cười đến vô cùng vui vẻ, anh ta búng tay một cái: "Ừ, lần này tôi sẽ giúp anh chuyển lời, anh nên nắm chặt cơ hội đấy nhé. Hơn nữa ban nãy lúc Thạch Họa ra tay sao anh lại không giúp Đường Thi?" “Tôi sợ cô ấy chê tôi tọc mạch chuyện của cô ấy." Bạc Dạ trông có vẻ hơi buồn: “Cái thân phận hiện tại của tôi xấu hổ lắm, nếu tôi không giúp, người ta sẽ cảm thấy tôi rất tàn nhẫn, rất vô tình, nhưng nếu tôi giúp cô ấy, Khương Thích bọn họ nhất định sẽ nghĩ tôi quản chuyện người khác, sẽ khiến mọi thứ càng rối tung thêm thôi. Dù sao thì ấn tượng xấu ban đầu vẫn còn đấy thôi."

Khắc Lý Tư nhìn Bạc Dạ từ trên xuống dưới một lượt rồi nói: "Đúng thật không giống anh chút nào nhỉ, quả nhiên tính tình thay đổi rồi. Trước đây anh chưa bao giờ vì Đường Thi mà lo lắng nhiều như vậy, hiện giờ biết nghĩ cho cô ấy đến thế, anh nói xem có nên bảo là báo ứng không? Còn nói trời đất luân chuyển nữa chứ? Ngược lại trước đây Đường Thi ở bên anh có ủy khuất thế nào cũng chưa từng nói ra, sợ hại danh hại tiếng của anh đấy."

Bạc Dạ cười khổ lắc đầu: "Thôi quên đi, đừng nói chuyện quá khứ nữa, chuyện sau này tất cả tôi sẽ chịu trách nhiệm hết, anh giúp tôi nói với Đường Thi vậy đi, giúp cô ấy hạ hỏa chút, cho dù có không tha thứ cho tôi thì cũng không nên để bản thân tức giận không đáng như vậy."

Khắc Lý Tư vào trong thì thầm vài lời bên tai Đường Thi, một lát sau Đường Thi ngang đầu nhìn thẳng vào mắt Bạc Dạ, lại cười lạnh một tiếng rồi nói với Tiểu Lưu: "Không sao rồi Tiểu Lưu." "À được ạ." Tiểu Lưu lập tức đẩy lan can ra: "Cậu Dạ, anh có thể vào trong rồi ạ."

Sau đó còn dặn dò một câu: "Anh đừng có mà chọc giận cô Đường nữa đấy nhé."