Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 569: Vẫn chỉ là bạn bè




Vào lúc cô hỏi vấn đề này, Bạc Dạ hồi hộp tới mức muốn ngừng thở.

Liệu Đường Duy có nguyện ý tiếp nhận Bạc Dạ, người đã làm tổn thương bọn họ hay không?

Đúng lúc này, trên hành lang, Đường Duy rất nghiêm túc nhìn vào mắt của Đường Thi: "Nói thật lòng thì con đối với ba không còn quá chống cự như nửa năm trước nữa, nhưng chủ yếu vẫn là do mẹ, khoảng cách vẫn còn tồn tại. Nhưng nếu mẹ không muốn thì con sẽ không buộc chặt hai người lại với nhau nữa đâu. “Đi tới nhà họ Bạc thì con sẽ được ăn sung mặc sướng, điều kiện nuôi dưỡng ở đó cũng sẽ tốt hơn nhiều so với mẹ." Đường Thi hỏi lại một câu: “Con không hối hận sao?" "Con sẽ không hối hận đâu ạ."

Đường Thi cười cười, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt của Đường Duy: "Nếu vậy thì sau này dù có gặp khó khăn như thế nào thì con cũng phải bước tiếp cùng mẹ."

Thời gian trôi qua, liệu có ai còn nhớ câu nói vui đùa ngày ấy?

Đường Thi xuất viện vào buổi trưa, Bạc Dạ muốn đưa cô đi, cô nói như vậy thì sẽ rất phiền phức, nhưng anh vẫn nhất quyết muốn đưa cô đi. “Nếu... em đã nói là muốn làm bạn bè thì bạn bè đưa nhau về nhà cũng là bình thường mà?” Bạc Dạ đi theo Đường Thi: "Huống chi nếu để em một mình về nhà thì tôi cũng không đáng mặt đàn ông rồi."

Đường Thi thấy không lay chuyển được anh nên chỉ đành đồng ý, Đường Duy còn dặn Bạc Dạ: “Anh cứ lái xe từ từ, không cần lái quá nhanh, hai chúng tôi không cần vội.”. Ngôn Tình Sủng

Bạc Dạ quay đầu lại nhìn vào ánh mắt của Đường Duy. Hai ba con nhìn nhau, khuôn mặt của 2 người giống nhau đến kì lạ.

Sau đó, Đường Thi lên xe của Bạc Dạ trở về nhà còn Giang Lăng ở lại bệnh viện chăm sóc cho R7CKY, nhìn thấy Bạc Dạ lái xe đi thì khẽ xúc động: "Cuối cùng cũng cảm thấy Bạc Dạ có hi vọng. “Tôi cảm thấy sẽ không có đâu." Bạch Việt đứng ở bên cạnh Giang Lăng: "Tôi nhìn thấy ánh mắt của Đường Thi trống rỗng, không có một thứ gì cả. Có lẽ Bạc Dạ ở trong mắt của cô ấy cũng như vậy.” "Lời này của anh khiến tôi cảm thấy sợ hãi đấy.” Giang Lăng nhìn thoáng qua người được coi như là kẻ địch của mình, Bạch Việt nhìn thấy cái đầu bạc của anh ta, rồi cười sau đó kẹp lấy cổ của Giang Lăng: "Cần gì phải quan tâm đến bọn họ, quan tâm đến chính bản thân của chúng ta là được rồi." "Haizz.Cứ nói vậy thôi." Giang Lăng nhìn phía xa xăm, khẽ thì thào: “Ai cũng hi vọng người yêu trở thành người thân." “Thế nhưng bọn họ cũng đâu phải không có tình cảm với nhau." Bạch Việt nói tiếp lời của anh ta: "Tuy không phải vô tình, tuy nhiên nếu sống chung với nhau thì cũng chỉ làm nhau đau thêm thôi. Thật ra, Bạc Dạ đã sớm nhìn ra, Đường Thi sẽ không thuộc về bất cứ ai cả.”

Lam Minh ở đằng sau nghe thấy bọn họ nói chuyện, ánh mắt của anh ta hơi nheo lại, một lúc sau mới bước ra ngoài, Bạch Việt lập tức tỏ vẻ nguy “Cậu Lam có chuyện gì sao?" hiểm: "Không có." Lam Minh cười có chút sâu xa: "Thế nhưng bây giờ tôi phải đi rồi, muốn qua chào hỏi hai người một chút thôi." "Cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ, anh đi thong thả, chúng tôi không tiễn nữa." Vẻ mặt của Bạch Việt lạnh lùng, dường như anh ta không muốn liên quan quá nhiều với Lam Minh

Trong thất tông tội thì Lam Minh chính là người có tội

Khiến cho bọn họ chia năm xẻ bảy, là người khiến cho mọi người phải âm dương cách biệt

Lam Minh vốn là đang cười, thế nhưng khi anh ta vừa xoay người đi, trên mặt không còn một chút tươi cười nào nữa, anh ta vừa đi vừa nói với người trợ lí ở bên cạnh: “Mau đi liên lạc với Tùng Lâm đi.”

Về vụ án thất tông tội 5 năm trước, anh ta cần phải điều tra lại một lần nữa

Bạc Dạ đưa Đường Thi trở về Bạch Thành, anh lái xe tới chỗ đỗ xe phía dưới nhà trọ, Đường Thi vừa định đi thì Bạc Dạ kéo cổ tay cô lại “Đường Thi.” "Sao vậy?" Người phụ nữ ngoái đầu nhìn lại, đôi mắt giống như giếng nước sâu, không nhìn ra chút vui buồn nào

Bạc Dạ do dự một lúc, mới cắn răng nói ra: “Chúng ta bây giờ...có tính là bạn bè không?" "Đúng vậy." Đường Thi cười nhẹ: "Cũng chỉ có thể là bạn thôi, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi dành cho anh rồi."