Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 553




Diệp Kinh Đường giống như bị điện giật mà mạnh mẽ ngẩng đầu lên, dường như không thể tin được mà nhìn Bạc Dạ. Lập lại lời nói mà anh ta nói lần nữa “Ghen gì chứ?”

Bạc Dạ vừa cho rằng bản thân nói đúng rồi, kết quả lại nhìn thấy Diệp Kinh Đường cười nhạt hai tiếng, anh ta vung tay hất hết tất cả đồ trên bàn xuống sàn nhà.

Tiếng loảng choảng cực kỳ lớn vang lên trong căn phòng khách sạn, Giang Lăng và Bạc Dạ khẽ cau mày lại:

“Nổi giận như vậy mà còn nói không ghen.”

“Tôi không có.”

Diệp Kinh Đường lẩm bẩm không biết là đang định thuyết phục ai: “Tôi không có ghen, sao tôi lại ghen vì người phụ nữ đó chứ”.

Bạc Dạ và Giang Lăng đứng kế bên không kịp khuyên anh ta, Diệp Kinh Đường đã nặng nề cúi xuống mặt bàn: “Tôi không thể ghen vì Khương Thích được! Cô ta sao? Chẳng qua chỉ là một con chó hèn hạ mà tôi nuôi thôi! Ông đây hoàn toàn không để ý đến sống chết của cô ta! Chẳng qua tôi chỉ là không muốn cho người khác con chó mà tôi nuôi thôi, cô ta là cái thá gì chứ, xứng để khiến tôi phải ghen sao?”

Khương Thích làm sao đáng giá chứ!

Người phụ nữ giả dối này! Trời sinh cô ta chính là người phụ nữ xấu xa! Trong mắt anh, Đường Thi còn quan trọng hơn cô ta nữa là, rõ ràng anh đã nuôi dưỡng cô ta lâu như vậy, thế mà cô ta lại chính là một mặt hàng lòng lang dạ sói!

Diệp Kinh Đường đã uống nhiều rồi, đầu óc anh ta cứ mơ mơ màng màng, cho nên trạng thái hay ý thức cũng chỉ nửa tỉnh nửa mê, anh ta muốn thông qua trạng thái này để khiến cho bản thân mau mau chìm vào giấc ngủ, nhưng xem ra không có tác dụng rồi.

Tất cả giác quan, tri giác đều tê dại, chỉ có nỗi đau là vẫn rõ ràng sâu sắc.

Vì sao lại trở nên như thế này… Lồng ngực anh ta vẫn không thể vơi đi cảm giác phiền não ứ đọng ở đấy, mỗi khi anh muốn ngủ say thì lại vô thức mà tỉnh táo lại, trong đêm khuya, Diệp Kinh Đường chẳng thể chợp mắt nổi, trái tim cứ thoi thóp đập mãi.

Anh ta chán nản lùi lại mấy bước, lập tức ngồi xuống ghế sô pha mềm mại, cúi đầu xuống, không ngừng hít thở thật sâu, hệt như đau khổ đến tột cùng, đến độ không thể nào thở nổi. Bạc Dạ bước đến vỗ vai anh ta, Diệp Kinh Đường vẫn cảm thấy quá sức kìm nén.

Đã quá kìm nén rồi… nếu như không có Bạc Dạ bên cạnh… Thật sự anh sẽ kiềm chế đến điên mất.

Giang Lăng nhìn thấy bộ dáng khó khăn của Diệp Kinh Đường thì lắc đầu một cái, ở một bên chọc vào bả vai Bạc Dạ, thầm nói: “Nhìn thấy chưa, lúc ban đầu anh cũng mạnh miệng như thế đấy.” “Tôi á?” Bạc Dạ có chết cũng không thừa nhận: “Không thể nào, tôi không có khẩu thị tâm phi như thế đâu.”

Giang Lăng dùng ánh mắt quan sát nhìn Bạc Dạ một cái: “Đừng có mà không tin, anh cũng là người như vậy đó, về phương diện tình cảm này trên cơ bản thì không khác gì Diệp Kinh Đường mấy đâu.”

“Không thể nào đâu.” Bạc Dạ vẫn căn răng khẳng định ban đầu mình không có cái kiểu dù chết cũng phải giữ mặt mũi như vậy: “Tôi không có mà… tôi là người rất thẳng thắn đây, tôi thích Đường Thi nhất, tôi thích Đường Thi nhất trên đời.”

“Ô ô ô, hiện tại không biết xấu hổ mà theo đuổi người ta, ban đầu còn không phải là một tên cặn bã sao. Nhắc tới thì Diệp Kinh Đường cặn bã hơn anh một chút, dù sao thì anh vẫn có hôn nhân trói buộc, còn Diệp Kinh Đường người ta dù sao cũng vẫn còn độc thân.”

“Anh nói thêm một câu vô nghĩa nữa xem, hiện tại ông đây sẽ cắt chân anh đấy có tin hay không hả?” Bạc

Dạ dùng ánh mắt hung dữ nhìn Giang Lăng: “Cho một

chút sắc đỏ để mở xưởng nhuộm đi, tôi kêu Bạch Việt qua đây dọn xác cho anh.” “Kêu Bạch Việt làm gì chứ?” Giang Lăng vừa muốn ngăn cản nhưng Bạc Dạ đã gọi một cú điện thoại đi rồi, đầu dây bên kia nói: “A lô? Bạc Dạ?”

“Đối thủ của anh đang ở trong phòng khách sạn Nhã Thi, phòng số 303.” Bạc Dạ cười xấu một tiếng: “À đúng rồi, bên này còn có một tên đàn ông đang say bí tỉ vì thất tình đấy, cần có một bác sĩ tài giỏi đến trị tâm bệnh cho anh ta.”

Bạch Việt vừa nghe thấy hai chữ đối thủ này thì biết ngay là Giang Lăng rồi, khắp thiên hạ ngoại trừ Giang Lăng thì còn có ai dám đấu với anh ta đâu chứ? Lập tức khàn cổ họng một tiếng: “Đợi đó! Tôi lập tức đến ngay đây!”