Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 551




Sau khi Bạc Dạ quay trở về thì đi tìm Giang Lăng, gọi anh ta ra ngoài thảo luận về chuyện xảy ra trước đó, vừa đúng lúc Diệp Kính Đường cũng gọi bọn họ ra quán rượu tụ họp một chút, mấy người họ cứ như vậy mà hẹn gặp nhau tại điểm hẹn.

Vốn dĩ Bạc Dạ muốn tìm bọn họ giải sầu, kết quả vừa đi vào đã nhìn thấy gương mặt của Diệp Kinh Đường đang ngồi dưới phòng rượu còn xấu hơn cả anh, trên sàn nhà còn có mấy chai rượu lăn đầy trên đất.

Khi Bạc Dạ bước vào, phải nâng chân lên mà đi vì sợ giẫm phải chai rượu trên đất. Giang Lăng cũng bị dọa sợ, không ngờ Diệp Kinh Đường gọi bọn họ đến đây với trạng thái như thế này, điều này làm cho bọn họ vô cùng bất ngờ.

“Sao vậy?”

Ngược lại, Bạc Dạ vẫn rất thành thục mà ngồi xuống bên cạnh anh ta, người đàn ông ngồi vắt chéo hai chân, cười một tiếng: “Xảy ra chuyện gì đấy? Sao anh lại uống nhiều rượu vậy?”

Diệp Kinh Đường đỏ mắt ngẩng đầu lên nhìn Bạc Dạ một cái nhưng không lên tiếng trả lời anh, chẳng qua lại rót nửa ly rượu, đưa ly đến trước mặt Bạc Dạ.

Bạc Dạ thở dài, dùng tư thế yêu nghiệt nâng ly rượu lên: “Được rồi, liều mạng cùng quân tử.”

Giang Lăng là bác sĩ, anh đứng nhíu mày một bên: “Này, anh đừng làm càn theo Diệp Kinh Đường vậy chứ, như vậy không tốt cho cơ thể anh đâu, Diệp Kinh Đường cậu…”

“Cậu bớt nói nhảm đi.”

Diệp Kinh Đường lập tức cắt ngang lời Giang Lăng: “Có uống cùng tôi không?”

Giang Lăng nhìn chằm chằm vào động tác của Diệp Kinh Đường, cuối cùng vẫn bị khuất phục, anh ngồi một bên rót rượu cho bọn họ: “Lần này tôi càng quấy với các anh một lần, lần sau còn dám không xem trọng sức khoẻ làm mấy chuyện thế này nữa thì tôi sẽ không khuyên răng, ngó ngàng gì tới anh nữa đâu.”

Diệp Kinh Đường cười một tiếng, không biết là đang cười nhạo ai: “Lần sau à? Không có lần sau nữa đâu.”

Khương Thích bỏ chạy cùng người khác rồi.

Giang Lăng và Bạc Dạ nhìn nhau, uống hết rượu trong ly rồi mới mở miệng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Vài ngày trước tôi nhìn thấy Khương Thích”

Diệp Kinh Đường cảm thấy phiền não vò vò tóc mình, con ngươi màu nâu mang theo nhiều ưu tư nhàn nhạt, như một biểu cảm thần bí khó lường vốn dĩ không nên xuất hiện trên gương mặt phong lưu của anh ta.

Mặc dù Bạc Da đã quên mất chuyện trước kia giữa mình với Diệp Kinh Đường, nhưng mà hiện tại thấy bộ dạng như thế này của Diệp Kinh Đường lại cảm nhận theo bản năng, nhất định anh ta đã bị ai làm tổn thương mới có thể lộ ra biểu cảm như thế này.

Đột nhiên cảm thấy có chút xúc động lây, nhưng mà Bạc Dạ lại cảm thấy bản thân mình và Diệp Kinh Đường không hề giống nhau.

Hiện tại chính mình có đủ dũng cảm để làm lại từ đầu, tất cả là bởi vì anh đã quên hết mọi thứ trước kia rồi. Cũng chính bởi vì đã quên đi, cho nên anh mới có thể không quan tâm đến những thứ trước kia mà lấy hết dũng khí theo đuổi Đường Thi, nếu như những kí ức trước kia vẫn còn tồn tại hoàn chỉnh trong đầu thì nhất định anh cũng không dám ôm ấp bất kỳ suy nghĩ nhung nhớ gì đối với Đường Thi.

Ngay lúc này Diệp Kinh Đường đang có cảm giác như vậy đấy.

Giang Lăng ngồi một bên dò xét hỏi một câu: “Diệp Kinh Đường, anh là bởi vì Khương Thích chạy đi nên không vui, hay là bởi vì…Khương Thích lựa chọn người khác?”

Rốt cuộc là sự rời đi của Khương Thích tổn thương hơn, hay là bởi vì sự từ bỏ của Khương Thích nên khiến cho anh ta càng đau khổ hơn?

Thật ra hai người đều giống nhau, hoặc là nói khi Khương Thích đưa ra sự lựa chọn, cô cả muốn hai sự lựa chọn này đồng thời xảy ra.

Cô chọn rời đi, hơn nữa còn lựa chọn đi bên một người khác.

Trước mặt mọi người, thậm chí chính bản thân mình bị uy hiếp cũng đều không ngó ngàng gì tới, đánh vỡ tất cả, cô muốn rời đi cùng người khác.

Đã vậy thì đã phải hận anh ta đến bao nhiêu cơ chứ? Hoặc là nói… cô không kịp chờ đợi nữa mà muốn chạy thoát khỏi anh ta?

Diệp Kinh Đường nắm lấy áo ở lồng ngực, cảm thấy ngay cả hít thở cũng khiến anh ta vô cùng đau đớn, cảm giác tê dại của rượu vẫn không thể làm cho anh ta bớt đi cảm giác đau lòng, thật sự quá đau khổ.

Anh ta muốn say đến mất hết đi lý trí, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn cứ tỉnh táo, nhìn thấu sự đau đớn ở nơi sâu thẳm trong trái tim.