Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 524: Trở về quỹ đạo cũ, hạ xuống mở màn




"Lúc trước thận của Bạc Dạ bị vỡ, chống chọi không nổi nữa, tôi có một người bạn nói có thể thử một lần, nhưng kết cục để thử cũng không khả quan mấy, tỉ lệ sống sót và tử vong đều là năm mươi năm mươi. Tôi không dám tùy tiện lấy Bạc Dạ ra làm thí nghiệm, nhưng cũng không thể trơ mắt đứng nhìn Bạc Dạ đi chết. Cho nên tôi đã lừa mọi người, để mọi người nghĩ Bạc Dạ đã chết, sau đó âm thầm thay Bạc Dạ tiến hành cuộc giải phẫu cấy ghép nội tạng. Bởi vì tỷ lệ thành công không lớn, tôi không nói cho mọi người biết, sợ tạo thành thương tổn lần thứ hai cho mọi người..."

Giang Lăng dừng câu nói lại một chút: “Sau cuộc giải phẫu cấy ghép nội tạng, thân thể Bạc Dạ cũng nhiều lần xuất hiện phản ứng thải trừ, có vài lần đã gần như chống chọi không nổi nữa, tôi thật sự... cũng đã chuẩn bị xong hậu sự cho cậu ấy, nếu không thể cứu sống cậu ấy tôi sẽ quỳ dưới cửa nhà họ Bạc để giải thích, cậu ấy có thể sống sót tôi còn cảm thấy là kỳ tích, kết quả phát hiện cậu ấy tỉnh lại thì mất trí nhớ. Bởi vì trước đó rơi từ trên vách đá xuống cũng làm tổn thương đến não bộ. Nửa năm này tôi thường xuyên bay đi bệnh viện của nước Úc, vẫn luôn giúp cậu ấy khôi phục, Bạc Dạ có thể chậm rãi khỏe lên cũng là chuyện của gần đây, nhưng tôi khó đảm bảo được phản ứng thải trừ nội tạng lần tiếp theo sẽ đến vào lúc nào, dù sao... đó cũng không phải là thận của cậu ấy..."

Cho nên Giang Lăng sợ Bạc Dạ sống, nhưng lại đột nhiên sẽ lại mất đi trong quá trình này, chuyện này đối với thân nhân của Bạc Dạ mà nói, là chuyện có sự đả kích còn nặng nề hơn so với chuyện Bạc Dạ trực tiếp không thể cứu chữa mà tử vong. Anh ta muốn đợi khi nào Bạc Dạ có thể triệt để không còn biến chứng nào nữa sau đó rồi mới công khai với mọi người, như vậy mới có thể giảm thiểu tổn thương xuống mức thấp nhất.

Bởi vì không có gì làm người ta đau khổ hơn so với rõ ràng đã có hy vọng rồi lại biến thành tuyệt vọng lần nữa.

Bạc Lương khóc: “Hiện tại nó đang ở nơi nào? Sống có khỏe không, nó... Nó còn nhớ ba và mẹ của nó không?"

Giang Lăng cũng đỏ mắt lắc đầu: “Chú, hiện giờ tố chất thân thể của Bạc Dạ tốt vô cùng, nhưng mà trí nhớ của cậu ấy đã tổn thất có chút nghiêm trọng, có lẽ lần đầu gặp sẽ không nhận ra chú được..." "Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi."

Diệp Kinh Đường lầm bầm: “Anh ta sống lại thì tốt rồi, tôi cũng có thể hỗ trợ, mọi người cùng nhau giúp anh ta khôi phục sức khoẻ, hợp sức của nhiều người lại càng tốt hơn không phải sao?"

Đường Thi ngồi ở chỗ kia, giống như đang ngắm nhìn một trận khôi hài không có liên quan đến mình vậy.

Sau đó mọi người mới đột nhiên nhớ lại Đường Thi đang ngồi ở một bên, lúc họ đều nhìn về hướng của cô, cô chỉ cười cười: “Nếu mọi người đều đã biết thì tốt rồi, Bạc Dạ đã trở lại, tôi cũng nên nhường lại vị trí tổng giám đốc này rồi."

Lời này vừa vang lên, sắc mặt mọi người ai cũng không giống ai. "Cái kia, Đường Thi... " Giang Lăng có chút do dự: "Hiện tại Bạc Dạ cũng có công ty đa quốc gia của mình, về phần tập đoàn Bạc Thị... Kỳ thật chức vị tổng giám đốc cô tiếp tục làm đi, cũng không ai có thành kiến gì đối với chuyện này."

Bạc Lương biết Đường Thi đã bỏ ra bao nhiêu nỗ lực vì Bạc Thị, ông yêu thương cô lại cảm thấy thua thiệt cho cô, hận không thể gom hết cổ phần công ty của mình cùng đưa cho Đường Thi, nhưng chính Đường Thi không muốn: “Thứ không phải của cháu thì cháu cũng không thể chiếm lấy, đây vốn là vị trí bảo vệ cho Bạc Dạ, anh ta còn sống, cháu có thể kết thúc được rồi."

Lời này lại làm cho mấy người đàn ông ở đây bỗng cảm thấy một cảm giác cô đơn ùa đến.

Cô làm nhiều vì việc vì Bạc Thị như vậy, sau đó lúc uỷ quyền cũng có thể dứt khoát triệt để như vậy, bỏ ra vô số tâm huyết, lại nhất định không mang đi bất cứ cái gì.

Bạc Lương cảm thấy mình mắc nợ Đường Thi: “Đường Thi, cháu cứ tiếp tục làm tổng giám đốc, bác tuyệt đối không có một câu dị nghị!" "Cảm ơn bác trai, cháu rất cảm ơn sự tin tưởng của bác dành cho cháu." Đường Thi thoải mái mà nở nụ cười: “Nhưng cháu cũng mệt mỏi rồi, giờ đã tốt rồi, để cho mọi chuyện trở về quỹ đạo cũ đi."

Vở hài kịch một vai diễn này, rốt cục cũng phải đến hồi kết thúc.