Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 478: Quả là báu vật nhân gian, thật đẹp




"Đường Thi?" Khi Bạc Dạ vừa thốt lên cái tên này, ánh mắt hiện lên vẻ bịn rịn mơ hồ, anh ấy cười nheo mắt lại: "Mọi người từ Trung Quốc đến sao?

"Vâng." Đường Duy lấy ra một tấm danh thiếp nhỏ từ trong túi áo đưa cho Dạ: “Đây, đây là địa chỉ công ty của mẹ con. Khi nào rảnh chú cứ đến chơi."

Cậu ấy luôn chuẩn bị danh thiếp mọi lúc, mọi nơi,

giống như một doanh nhân nhỏ. Động tác này khiến

Bạc Dạ cười nhạt một tiếng: "Này, con coi chú là khách hàng sao?"

"Có lẽ vậy." Đường Duy hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Vậy chú muốn con coi chú là gì ạ?"

Câu hỏi tu từ của cậu ấy cũng khá thú vị, thực sự là một đứa trẻ thông minh. Bạc Dạ bước tới xoa xoa tóc cậu ấy: “Gì cũng được, khi nào có thời gian chú nhất định đến, sẽ báo trước cho con."

"Được thôi." Đường Duy đồng ý: “Chú ở Úc bao lâu rồi ạ?" "Gần nửa năm rồi." Dạ đứng lên: “Bữa tiệc buổi tối kết thúc rồi, còn có tiệc khiêu vũ. Mẹ con không biết phải không?

Đường Duy lắc đầu: “Mẹ con không biết đâu, chú muốn mời mẹ con sao ạ?"

"Đúng vậy." Bạc Dạ tiến tới búng tay một cái, khuôn mặt đẹp trai mĩ miều đi qua khiến vô số cô gái phải liếc nhìn, người đàn ông và Đường Duy đang ở cùng nhau, tất cả đều đang nói sau lưng, đồn đại họ là hai ba con, một lớn một nhỏ, khuôn mặt đặc biệt quyến rũ.

"Vậy thì gặp trong buổi khiêu vũ tối nay, xin lỗi, con có thể hỏi tên của chú không, thưa chú." Đường Duy cúi xuống như một quý ông hoàng gia nước ngoài và nói nhỏ.

“Nightmare." Bạc Dạ nói ra tên tiếng anh của mình: “Nhưng mọi người thường gọi tôi là anh Bạc Dạ. Nói thật lòng thì, trông con y như một ngôi sao nhí vậy, đẹp trai lắm."

"Chú Dạ." Đường Duy lặp lại cái tên này, ánh mắt ươn ướt, vội vàng điều chỉnh cảm xúc của mình, mỉm cười với Bạc Dạ: “Con rất vui khi được gặp chú tối nay, chú Dạ ạ"

Đường Duy liền đi tìm Đường Thi. Envy - người tóc trắng khi nhìn thấy cảnh này thì anh ta đang ăn cây kem thứ mười của mình. Hầu như cứ mỗi năm phút người phục vụ sẽ thấy anh ta xuất hiện trước quầy kem, nói tiếng Anh lưu loát, yêu cầu phục vụ một cây kem vị dâu tây.

Lần này chưa lên tiếng, mà cô gái bán kem đã cười trước: "Vẫn là hương dâu phải không ạ?"

"Đúng vậy, cục cưng, cám ơn nhiều." Vừa muốn nói điều gì đó, thì một giọng nói từ phía sau truyền đến: "Envy, cậu ăn nhiều như vậy không sợ bị tiêu chảy hay sao?

Envy tên thật là Bạch Việt, hậu duệ bí ẩn của dòng họ Bạch. Anh ta đầu đầy tóc trắng, lè lưỡi liếm một miếng kem dâu tây hồng đào, dáng vẻ vô cùng hấp dẫn mỉm cười tiến lại gần Bạc Dạ: "Anh thật là có năng lực, theo đuổi một người phụ nữ trước tiên là ra tay với con của cô ấy sao?"

Bạc Dạ nhìn cây kem trong tay Bạch Việt mà giật giật: “Anh vẫn là bác sĩ, không hiểu ăn nhiều thứ này có hại bao tử không?"

"Tôi là một bác sĩ, nên hiểu rõ việc sống lâu rồi sẽ chết, tại sao hiện tại tôi vẫn chưa chết chứ?" Bạch Việt trợn mắt: “Thật sự là quái đản, ăn bẩn sống lâu hiểu không?" "Được, được, được." Bạc Dạ giơ tay đầu hàng: "Nhân tiện, tôi muốn anh giúp tôi ngăn Đường Thi ở bữa tiệc khiêu vũ tối nay."

"Đường Thi sao?" Bạch Việt lúc đầu nhìn không phản ứng rằng người này là ai, nhưng một lúc sau liền hiểu ra: “Ồ! Người phụ nữ đó, đúng không?"

Bạc Dạ không phủ nhận, Bạch Việt tức giận đến mức ăn hết que kem chỉ với hai ba miếng, rồi lôi anh ta về phía trung tâm: “Cậu không hiểu gì? A? Có gì đâu mà không hiểu. Con người ta thật sự có thể chạy nhảy được rồi. Bây giờ, cậu thực sự muốn theo đuổi cô ấy sao? Cô ấy thì có gì đẹp chứ?"

Bạch Việt kéo Bạc Dạ vào trung tâm của tụ điểm đông người, nói xong liền đụng phải Đường Thi đang tán gẫu với đối tác của mình.

Đường Thi dừng lại nhìn người đàn ông tóc đen và đôi mắt đen trong đám đông, thời gian như ngừng lại, thế giới hối hả bị kéo đi, đột nhiên trở về trạng thái im lặng.

Bạch Việt không ngờ rằng việc tùy tiện kéo Bạc Dạ trở về hội trường lại có thể đụng phải người phụ nữ này. Nửa câu còn lại mắc ở trong cổ họng vẫn chưa kịp nói ra. Thì nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của Đường Thi, người phụ nữ đôi mắt hơi trợn to vì kinh ngạc. Đôi mắt cô ẩn chứa sự sửng sốt tới tột độ, cô không bao giờ nghĩ sẽ gặp lại Bạc Dạ.

"Trời ơi..." Bạch Việt trầm giọng hiếm thấy, vừa rồi còn khinh thường tại sao Bạc Dạ lại cố chấp như, bây giờ anh ta đột nhiên hiểu ra: "Tôi hiểu được nội tâm cuồng nhiệt của anh rồi, cô ấy thật đẹp..."

Bạc Dạ vừa nghe xong, lông mày cau lại: “Ý anh là gì?"

"Tôi yêu đôi mắt của cô ấy." Bạch Việt kích động đến nỗi lời nói không có mạch lạc: “Đó là bảo vật trên đời, đừng ngăn cản tôi, tôi muốn đến bắt chuyện, buông tay ra!

Bạc Dạ tức giận và xù lông trong vài phút: "Cô ấy là của tôi, anh mơ đi!"

"Đều là anh em tốt, anh để tôi trước!"

Bạch Việt sững sờ không biết xấu hổ mà mắng lại: "Chúng ta là ai chứ? Không phải là người một nhà sao!"

"Cút đi, không cần làm anh em tốt nữa! Tuyệt giao! Ai là người nhà anh chứ?"

"Tuyệt giao thì tuyệt giao, như vậy tôi sẽ càng có cơ hội tiếp cận cô ấy, anh có buông tay không?"

Hai người chửi bới hết lời, đến khi Đường Thi tiến tới ngày càng gần, đột nhiên động tác dừng lại, Bạch Việt bước tới vuốt mái tóc trắng của mình, cười mê hoặc: “Cô gái xinh đẹp, tôi có thể trò chuyện cùng với cô không?"

Đường Thi sững sờ, Ngải Duy Kỳ bên cạnh nhìn thấy Bạc Dạ cách đó không xa, liền hét lên: "Anh Bạc Dạ, anh Bạch Việt? Chúng tôi đang tìm các anh. Mau đến đây, tôi sẽ giới thiệu bạn tốt của tôi cho hai người."

Bạc Dạ bước tới với nụ cười, ánh mắt phù phiếm và mê hoặc: “Ông Ngải Duy Kỳ, ông thực sự đã giúp tôi một việc lớn rồi."

Bạch Việt nhe răng một bên tức giận, nhìn bộ dạng uy nghiêm của Bạc Dạ ngoài mặt, nhưng thực chất!

Anh em chúng ta cùng nhau tìm hiểu một chút

nhé!

Bạc Dạ tươi cười chào Đường Thi: “Chúng ta lại gặp rồi, thưa cô."

"Ồ? Hai người từng quen nhau sao?" Ông Duy Kỳ cười: "Vậy tiết kiệm giúp tôi một chút nước bọt rồi. Dawn, đây là ông chủ của công ty tôi đã giới thiệu cho cô trước đây, trẻ tuổi và có triển vọng, tôi nghĩ sẽ tốt cho sự phát triển sau này của mọi người. nếu chúng ta có thể hợp tác xuyên quốc gia. " Đường Thi không thể tin được ông chủ của tập đoàn đa quốc gia kia lại là người đàn ông trước mặt?

Vậy...vậy Bạc Thị thì phải làm sao?

"Đây là công ty mới của anh ấy sao?"

"Nó đã hoạt động được một thời gian và đang phát triển nhanh chóng, vì vậy đừng đánh giá thấp anh ấy” Ngải Duy Kỳ nói với sự cảm kích khi anh ấy giới thiệu Bạc Dạ: “Cả hai bạn đều là những người trẻ tuổi đáng tin cậy và tôi hy vọng sẽ thấy sự hợp tác của hai người. Anh Dạ, đây là người bạn vong niên của tôi, cô Đường Thi, nói ra thì thật hổ thẹn, đây là một cô gái độc lập và mạnh mẽ, tôi từ trước tới nay không giúp được gì nhiều, vì vậy lần này tôi muốn giới thiệu anh với cô ấy."