Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 477: Tên cô, tâm sự của anh




Bạc Dạ nhìn khắp nơi, bây giờ bọn họ đang ở bên ngoài hành lang của nhà vệ sinh, xung quanh gần như không có ai, cậu bé kia một đường theo tới đây, có lẽ là vì đi theo mình.

Bạc Dạ liền chỉ vào chính mình: “Con gọi chú à?"

Thái độ xa cách này làm cho Đường Duy ngẩn ra, nếu người trước mắt thật sự là ba cậu bé, vậy thì tại sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn cậu bé chứ?

Đường Duy cau mày, đi về phía trước một bước, Bạc Dạ đứng ở đó không nhúc nhích, vẫn là biểu cảm xa cách kia, thấy Đường Duy bước lại gần, còn ngồi xổm xuống mỉm cười chào hỏi với cậu bé, bằng tiếng Anh:

"À, con đang gọi chú sao?"

Rốt cuộc Đường Duy đi tới trước mặt của Bạc Dạ, mỗi một bước dường như đều dùng hết tất cả dũng khí của cậu bé.

Cậu bé khẽ lắc đầu: “Không.... Chú không phải là ông ấy."

Đây đã là lần thứ hai trong ngày hôm nay Bạc Dạ nghe thấy câu nói như thế này.

Trước đó cô gái kia cũng nói như vậy.

Bạc Dạ cảm thấy có chút kỳ lạ: "Các người có phải nhận lầm tôi thành người khác rồi không?"

Đường Duy lui lại mấy bước, đột nhiên lộ ra một nụ cười vừa bị thương vừa có chút bất đắc dĩ giống như người lớn:

"Hình như là nhận lầm rồi."

"Hôm nay con là người thứ hai nhận lầm chú đó."

Bạc Dạ ngồi xổm xuống, đến gần Đường Duy, ở trong mắt Đường Duy, khuôn mặt đó rõ ràng rất giống cậu bé, nếu như trên đời có sự trùng hợp, vậy chẳng lẽ thật sự sẽ có sự trùng hợp kì diệu như vậy sao?

"Ha, có thể nói với chú, ba mà con nhắc tới là ai

hay không?" Bạc Dạ nhìn Đường Duy rất chăm chú, luôn có cảm giác trên người đứa nhỏ này mang lại cho anh một loại xúc cảm kỳ lạ, giống như cô gái kia vậy, làm cho anh luôn muốn tới gần bọn họ.

Hai mẹ con này, đối với anh mà nói giống như là một thứ bảo vật quý giá, tại sao lại có loại cảm giác này chứ? "Con..." Từ trước đến nay Đường Duy vốn thông minh, nhưng mà lúc này đây ở trước mặt Bạc Dạ lại không biết nên nói cái gì, sau đó cậu bé lại dứt khoát nói ra suy nghĩ trong đầu:

"Chú rất giống ba của con, cho nên con tưởng rằng chú chính là ông ấy, nhưng mà trên thực tế... Ba của con đã qua đời rồi."

Trong lòng Bạc Dạ đột nhiên chua xót, không thể khống chế vươn tay chạm vào mặt của Đường Duy:

"Chú xin lỗi nhé, đã nhắc đến chuyện đau lòng của con rồi."

Đường Duy mỉm cười nhìn về phía Bạc Dạ:

"Không sao đâu ạ, nhìn thấy chú khiến cho con cảm thấy rất vui vẻ, cảm ơn chú nhé."

Cậu bé nói tiếng Anh giọng bản xứ một cách nhuần nhuyễn, lúc giao tiếp với Bạc Dạ toàn bộ quá trình đều là tiếng Anh không hề cảm thấy áp lực, bởi vậy có thể thấy được cách giáo dục của nhà bọn họ tốt biết bao nhiêu, Bạc Dạ có chút kính nể cậu bé ở trước mắt này, thử hỏi thăm tình huống của nó:

"Tiếng Anh của con là ba con dạy con sao?" Đường Duy ngập ngừng một chút, lại nhẹ giọng nói: "Vâng ạ..."

Đúng thật là Bạc Dạ đã dạy cậu bé.

Chỉ là người đàn ông ở trước mắt này... Là Bạc Dạ đó sao?

Đường Duy không dám chắc chắn.

"Vậy thì ba của con chắc hẳn cũng giỏi giang lắm Bạc Dạ híp mắt, lại vươn tay bẹo khuôn mặt của đây."

Đường Duy, thật là kỳ diệu... Mặt của cậu bé này sao lại mềm mại như vậy chứ, mấy đứa nhóc Châu Á đều như vậy sao?

"Đúng vậy." Đường Duy không kháng cự Bạc Dạ:

"Ba của con là người xấu xa nhất trên thế giới này, nhưng mà cũng là người đàn ông tài giỏi nhất."

"Xấu xa nhất?"

Bạc Dạ rất hứng thú câu khoé môi:

"Tại sao lại nói ba của con như vậy?"

"Bởi vì ba của con quá ác độc" Đường Duy không biết tại sao lại muốn thẳng thắn với người đàn ông ở trước mặt này, nói thẳng ra hết thảy những suy nghĩ trong lòng của mình:

"Ông ấy làm mẹ của con đau lòng, tổn thương rất sâu sắc. Con và mẹ không muốn tha thứ cho ông ấy, nhưng mà sau đó ông ấy lại... Vì mẹ của con mà chết."

Bạc Dạ chỉ cảm thấy cơ thể của mình giống như là bị lưỡi dao sắc bén đâm thủng, lúc nghe thấy mấy câu nói này được thốt ra từ âm thanh non nớt của cậu bé ở trước mặt, anh bất chợt cảm thấy ở một góc sâu thẳm trong trái tim của mình đột nhiên nhói lên đau đớn.

Người đàn ông ra sức áp chế cảm giác kỳ lạ xuống, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Đường Duy, dẫn cậu bé đi đến hội trường:

"Người ba trong miệng của con, có lẽ trước đây không yêu mẹ con, sau đó hối hận rồi, muốn dốc toàn lực để đi bù đắp lại đúng chứ?"

"Đúng ạ." Đường Duy ngẩng đầu lên nhìn xương quai hàm của Bạc Dạ, mạnh mẽ kiên định, khuôn mặt này, rõ ràng giống hệt ba của cậu bé... Nhưng tại sao...

"Bởi vì lúc trước mẹ của con đã ly hôn với ba của con rồi, nên con nghĩ rằng duyên số giữa hai mẹ con con và ba con chính là như vậy rồi." Đường Duy tùy ý để cho Bạc Dạ một lần nữa dẫn cậu bé đi vào trong đám đông, bên cạnh còn có người kinh ngạc nhìn cậu bé và Bạc Dạ đứng sóng đôi với nhau:

"Nhưng con không ngờ ba con lại thật sự cắt đứt quan hệ như vậy, ngay cả một con đường lui cũng không có.."

"Được rồi."

Bạc Dạ biết hiện tại trong lòng của Đường Duy nhất định là không dễ chịu, liếc nhìn Đường Duy một cái, nhẹ giọng an ủi:

"Chuyện gì đã qua rồi thì hãy để cho nó qua đi, không phải hiện tại con và mẹ con vẫn đang sống rất tốt sao, hơn nữa con đã có một người ba mới rồi."

Đường Duy nghe được lời này liền cau mày: "Người ba mới sao? Là ai vậy ạ?"

Bạc Dạ bỗng chốc dừng lại: "Hả? Cái người lại Âu Mỹ kia, không phải là ba mới của con sao?"

"Không phải..."

Đường Duy không nhịn được cười, vẫy vẫy tay:

“Chú ấy là bạn thân của mẹ, lần này cùng mẹ tham dự buổi dạ tiệc, bởi vì một mình mẹ thì có chút bất tiện, nên dẫn theo một người đàn ông đi cùng, cũng coi như có người chăm sóc thôi ạ.”

Nghe Đường Duy nói như vậy, khoé miệng của Bạc Dạ nhếch lên, đầy ẩn ý hỏi: "Cho nên người đàn ông lai kia không có một chút quan hệ gì với mẹ của con sao?"

Đường Duy gật đầu: “Chú nói như vậy cũng không sai, chú ấy và mẹ con quen nhau được một thời gian rồi, cũng có thể xem là bạn cũ."

"Vậy sao..."

Trong lòng Bạc Dạ lại nghĩ có thể ở bên cạnh trong thời gian dài như vậy, cho dù không có quan hệ gì với người phụ nữ đó, thì nhất định cũng là đang yêu thầm người ta, nếu không thì làm sao có người đàn ông nào lại có thể ngốc đến mức theo đuổi lâu như vậy được?

Anh dẫn theo Đường Duy, hai người bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ đi đến quầy bán đồ ngọt bên cạnh:

"Con muốn ăn vị nào?"

"Dạ kem sôcôla ạ, cảm ơn ạ."

Đường Duy vô cùng lễ phép, vừa nói xong, người phục vụ nữ bên cạnh luôn khen ngợi: "Anh à, con trai của anh thật sự đáng yêu quá đi mất."

Bạc Dạ đột nhiên cảm thấy lòng mình trong phúc chốc trở nên mềm nhũn, cười đến rạng rỡ, hỏi lại: "Thằng bé nhìn rất giống con trai của tôi sao?"

"Khuôn mặt của hai người giống nhau như đúc, chắc chắn là hai cha con rồi." Người nhân viên phục vụ cũng không nghĩ nhiều, đưa cho Đường Duy một cây kem ốc quế: “Nào, người bạn nhỏ, chúc em có một buổi tối chơi thật vui vẻ ở hội trường nha."

“Em cảm ơn chị ạ.”

Các quầy đồ ăn vặt tại hội trường đều miễn phí, sau khi Đường Duy và Bạc Dạ tìm được chỗ và ngồi xuống thì bắt đầu trò chuyện. Không biết vì sao, Bạc Dạ luôn cảm thấy cậu bé trước mặt này mang đến loại cảm giác rất quen thuộc:

"Vậy thì, bây giờ có tiện nói cho chú biết tên của mẹ con là gì hay không?"

Trên mặt của Đường Duy mang theo nụ cười thâm sâu khó lường rất giống anh nói: “Ô? Để làm gì vậy chú?"

"Chú cảm thấy con thông minh như vậy, hẳn là đã đoán ra được."

Bạc Dạ khoanh tay chống cằm, đôi mắt đen nhánh thâm sâu, nghiêm túc quan sát cậu bé trước mặt, nhẹ giọng nói với Đường Duy:

"Đương nhiên là muốn tiếp xúc nhiều hơn với mẹ của con rồi."

"Mẹ của con tên là Đường Thi ạ.":

Đường Duy cực kỳ hào phóng tự giới thiệu thêm: "Còn về phần con, tên là Đường Duy, chữ Duy trong duy nhất đó ạ, chú có thể gọi con là Duy Duy cũng được a"