Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 464: Không cần phải chịu đựng, người nên hận là ai?




"Nhưng mà Duy Duy à, đó không phải là điều chúng ta phải quan tâm nữa."

Đường Thi suy nghĩ một hồi lâu rồi mới chọn nói: "Trong tương lai, nhà họ Bạc sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta nữa.”

Tất cả lời nói của Đường Duy đều như chết lặng trong cổ họng.

Đúng vậy, không còn liên quan gì đến bọn họ nữa,

Bạc Dạ đã chết rồi, tình yêu cũng chẳng còn nữa. Những ngày về sau, họ chỉ cần quên anh và sống một cách yên ổn là được rồi. Đường Duy mím môi, rút lại tất cả những gì muốn

nói, sau đó nói với mẹ: “Vâng, con hiểu rồi. Con chỉ là lo lắng thay cho ông nội sau này.”

"Bọn họ sẽ tự biết cách giải quyết." Đường Thi tàn nhẫn nói với con trai: "Mẹ sẽ không bao giờ khiến con phải chịu uất ức nữa.”

Đường Duy nhìn vẻ mặt của Đường Thi, trong lòng cậu bé có rất nhiều suy nghĩ, nhưng cậu không còn dũng khí nói ra nữa. Ngày hôm sau, họ đến một bệnh viện khác để thăm Khương Thích và Hàn Nhượng, vừa đúng lúc Khương Thích đã khôi phục được một chút tinh thần, vết thương trên bụng cô ấy cũng đã lành lại, nhìn thấy Đường Thi đến, Khương Thích mỉm cười rất vui vẻ, như sợ tâm trạng của Đường Thi sa sút, vài người đều cố gắng làm cho cô vui.

Sau đó, khi Hàn Nhượng đưa Đường Duy đi ra vườn hoa ở phía dưới bệnh viện chơi, Khương Thích nhẹ giọng hỏi Đường Thi: "Chuyện của Bạc Dạ, cậu...”

Đường Thi ngẩng đầu cười, giả bộ như mình không sao: “Không sao rồi, sao vậy?”

"Này, cậu đừng chịu đựng nữa.”

Khương Thích ôm lấy Đường Thi: "Tớ biết bây giờ trong lòng cậu chắc chắn không vui. Lúc cậu mới yêu anh ta, tớ không ngờ anh ta lại làm tổn thương cậu nhiều đến như vậy, sau này khi hận anh ta, không ngờ anh ta lại chết.”

Chỉ vài câu nói thôi đã khiến mắt Đường Thi sưng to lên: “Thôi được rồi, sống chết đều có số, chuyện gì kết thúc rồi thì cứ để nó kết thúc, không nên có ân oán gì nữa.”

"Đường Thi, cậu phải nhìn về phía trước. Bạc Dạ nhất định rất hy vọng cậu sẽ quên anh ta đi, sau đó tìm một người tốt để kết hôn, sống một cuộc sống vui vẻ.”

Đường Thi gật đầu: “Tớ cũng không vội. Bây giờ tớ muốn nuôi dạy Đường Duy thật tốt. Về việc kết hôn hay gì đó, tớ không vội.”

Cô dừng lại, rồi trêu chọc người bạn tốt của mình rằng: “Ngược lại thì mình lo lắng cho cả hai người đấy. Cậu đã đỡ nhát nhát dao cho Hàn Nhượng, tim Hàn Nhượng đã tan nát rồi. Lúc đó, anh ấy điên cuồng chạy đến ôm cậu, đạn không ngừng bắn vào lưng của anh ấy, chỉ cần loại tình cảm này thôi là gả cho anh ấy được rồi.

Trên mặt Khương Thích hiện lên một tia ứng hồng: "Ai da, chuyện này để nói sau đi!”

"Cậu đừng né tránh chủ đề này chứ.”

Đường Thi nhìn thấy vẻ mặt của Khương Thích, liên biết là có diễn biến gì đó: “Tớ nghe nói sau đó tất cả người thân và trưởng bối của Hàn Nhượng đều đến thăm cậu đúng không?”

Khương Thích nhớ lại, cô có chút xấu hổ, trước đây cô là một người phụ nữ lộng lẫy, quyến rũ, tính tình hào sảng, táo bạo, hôm nay cô làm ra vẻ xấu hổ thì có chút hiếm thấy: “Đúng vậy, dọa mình một phen hú vía, Hàn Nhượng không hề báo trước cho mình chuyện gì cả"

Khương Thích nhớ lại mấy ngày trước họ hàng của Hàn Nhượng đến đây, lúc đấy cô đang ăn trứng, suýt chút nữa là bị sặc. Mẹ của Hàn Nhượng nhanh chóng

chạy đến, bà ấy nắm lấy tay Khương Thích và nói. "Cảm ơn cháu vì đã đỡ nhát dao cho Hàn Nhượng nhà cô..." Cả nhà họ đi theo phía sau, người thì tặng quà, người thì tặng phong bao đỏ, người thì tặng áo, người tặng vi cá mập, yến sào, bào ngư,... những thứ mắc tiền đều chất một đống trong phòng.

"Ai da, thật là không dễ dàng. Năm nay cuối cùng tôi cũng tìm được một người hợp với Hàn Nhượng nhà chúng ta rồi, Hàn Nhượng đầu, còn không mau vào đây!"

Sau đó, Hàn Nhượng có chút xấu hổ nói với Khương Thích: “Thật... Thật ngại quá, tôi không thể ngăn bọn họ lại được.”

"Con làm sao vậy chứ! Một cô gái tốt như vậy mà sao không nói cho gia đình biết, chẳng lẽ con không muốn chịu trách nhiệm sao?" Mẹ của Hàn Nhượng hét lên: “Mau đến đây! Con đối xử với cô ấy như thế nào, làm sao mà con gái nhà người ta bị con chăm sóc đến mức gầy như vậy hả! "