Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 458: Bạc Dạ mất rồi, nhà họ Bạc sụp đổ




Khoảnh khắc đó Đường Thi cảm thấy cả người như đông cứng lại, cả không khí cũng ngừng lưu chuyển, bóng dáng rơi xuống của Bạc Dạ đã trở thành cảnh tượng cuối cùng trong mắt cô, sau đó, cả thế giới như sụp đổ, sụp đổ giống như ngày tận thế. Các đầu dây thần kinh thắt chặt của cô phát ra một tiếng than khóc thấu trời!

“Bạc Dạ...”

Cơn gió dữ dội cuốn tiếng hét cuối cùng của Đường Thi lọt vào tai mọi người có mặt ở đây, ngay cả Đường Duy cũng sửng sốt, tái mặt ngồi trong xe, cả người run lên, Lâm Từ muốn an ủi đứa nhỏ nhưng giây sau đã nhìn thấy cậu bé trước mặt mình khóc thầm.

“Bạc..." Tên bị mấp máy môi, Đường Duy mở cửa xe loạng choạng chạy xuống.

"Ba... Ba..."

Cậu hốt hoảng lao vào đám đông, nhưng khi đến gần mép vực thì bị R7CKY chặn lại và kéo cậu về: "Quay lại!" "Không!" Đường Duy hai mắt đỏ hoe hét lên, liều mạng giãy dụa: "Buông ra, buông ra!"

Bạc Dạ ngã xuống! Bạc Dạ kéo Tùng Hi vào chết cùng nhau!

"Tìm đi! Ngơ ngác đứng đó làm gì?”

Tùng Tranh nổi giận rống lên: “Phái người đi tìm dưới vách núi! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Đường Thì đang quỳ bên mép vách núi, rõ ràng là cô vẫn chưa hoàn hồn, lúc này đang thất thần, lúc sau Tùng Sam tiến tới kéo cô, tay cô bị Tùng Sam cầm lấy kéo ra sau.

Tùng Sam nói: “"Chỗ này nguy hiểm, đừng ở gần như vậy." Đường Thì cảm thấy hồn mình hoàn toàn tách

khỏi thể xác, loạng choạng đứng dậy, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn: An Mật nằm rạp trên đất mà khóc, sau đó lại nhìn bà cụ Bạc bị ngất đi đang được đưa vào bệnh viện, cuối cùng là Sầm Tuệ Thu bước từng bước đến gần bên người Đường Thi, hai người nhìn nhau mà nước mắt đồng loạt trào ra.

Sầm Tuệ Thu run rẩy cầm tay Đường Thi, ghì chặt tay cô, trong lòng nghẹn ngào tuyệt vọng gắn từng tiếng: “Dạ... tối hôm qua đã nói với bác... Nếu nó gặp phải chuyện gì, nhờ bác chuyển cho cháu vài lời..."

"Nó nói, nó xin lỗi cháu, cuộc đời của cháu còn rất dài, nhất định phải sống thật tốt."

Thì ra Bạc Dạ đã chuẩn bị sẵn cho ngày hôm nay, thả hổ về rừng, thả cần câu dài câu con cá lớn, tính toán từng bước, đến cuối tính toán Tùng Hi sẽ để lại một viên đạn trong khẩu súng lục!

Tất cả kế hoạch của anh đều là để bảo vệ Đường Thi, tính đến mọi thứ, bảo vệ... người phụ nữ mà anh đã từng làm tổn thương nặng nề.

Lấy một thái độ chuộc tội, anh đem cả đời mình coi như đền bù, cho dù một đi không trở lại cũng không do dự.

Miễn là Đường Thi còn sống.

Đường Thi chợt hiểu ý của câu nói đó, hóa ra chỉ cần còn sống là có thể cứu được một người khác.

Cô cảm thấy cơ thể như bị xé ra làm đôi, máu tươi tuôn ra liên tục kèm theo cơn đau nhói.

Tiếng gió vù vù như tát vào mặt, Đường Thi che mặt, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Sau cùng của sau cùng, Đường Thi ngồi xổm xuống gào khóc thảm thiết, tay nắm chặt đất trên mặt đất, máu từ móng tay rỉ ra. Tùng Sam kéo cô dậy, người phụ nữ giãy giụa, sau lưng vang lên tiếng còi cảnh sát và xe cấp cứu, giống như âm thanh vang lên khi Đường Thi bị bắt cóc, cô nằm trong vòng tay Bạc Dạ ngày hôm đó.

Sau bị Tùng Sam kéo lên xe cấp cứu, cô vẫn còn choáng váng, cô luôn cảm thấy những gì mình mắt thấy tai nghe đều không phải là thật, người nhảy xuống kia có phải là Bạc Dạ không?

Khi Đường Thi hoàn toàn bất tỉnh, trước mắt dần trở nên đen kịt, hình ảnh cuối cùng còn sót lại là sắc mặt tái nhợt trước khi Bạc Dạ nhảy khỏi vách đá. Tất cả đã qua rồi, hãy quên tôi đi và sống thật tốt. Anh buông tay, anh đi rồi, thế giới đau khổ, ai sẽ buông tha cho cô?

Ba ngày sau, trong sảnh đường nhà họ Bạc vắng vẻ, Đường Thi đang ngồi trên sô pha, Sầm Tuệ Thu khóc đến đỏ cả mắt, Bạc Lương cũng đỏ hoe mắt, hai vợ chồng dường như già hơn mười tuổi. Những ngày gia đình hạnh phúc hòa thuận, bỗng nhiên bị một trận đả kích như vậy, có thể nói là tai ương ngập đầu, thật là... không thể chấp nhận nổi.

Sau khi Bạc Dạ quyết tử cùng Tùng Hi ngã xuống, rất nhiều người sau đó đã xuống tìm.

Tùng Tranh, Lam Minh và Diệp Kinh Đường lần lượt phái vô số thủ hạ chuyên nghiệp tìm kiếm cẩn thận dưới vách núi, nhưng đều không tìm thấy gì.

Hôm đó có trận mưa xối xả kéo dài ba ngày ba đêm, sau cơn mưa xối xả này, ánh mặt trời chiếu vào rừng cây, từng giọt nước xuyên qua kẽ lá rơi xuống, trong suốt.

Cảnh tượng này giống như nghênh đón một cuộc sống mới, tất cả máu tươi đều bị mưa rửa sạch, coi như chưa có gì... từng xảy ra.

Bạc Dạ mất rồi.

Sầm Tuệ Thu khóc đến không kìm được tiếng, ôm chặt lấy cánh tay chồng bà, cả người như không còn chỗ dựa, hai mắt đỏ bừng, người mẹ trung niên mất con đau lòng đến tột đỉnh, không thể chấp nhận sự thật này.

Bạc Dạ mất rồi. Không ai tìm thấy được.

Có người cho rằng, có thể là trôi theo dòng suối, hoặc cũng có thể mưa suốt ba ngày ba đêm, cây cối thủ rừng, đá cũng vụn, cành cây chết khô, thi thể cũng không còn,

Đường Thi ngồi trên sô pha, hai tay nắm chặt thành nằm đấm, Sầm Tuệ Thu vẫn đang khóc, lúc sau, ba của Bạc Dạ, Bạc Lương cũng không kìm được đau thương, đưa tay ra run rẩy che lại tiếng nức nở trên khuôn mặt ông.

Đường Thì hai mắt đỏ hoe: "Bác trai bác gái, đừng lo lắng, lát nữa cháu sẽ phải đến hiện trường xem sao, Diệp Kinh Đường và bọn họ vẫn còn ở đó. Cháu chỉ tới để chuyển tin tức."

Thì Thì..."

Bạc Lương bước tới nằm tay Đường Thi, vẻ mặt của người đàn ông trung niên vốn rạng rỡ này, hiện tại dù ai nhìn cũng cảm thấy xót xa.

Bạc Dạ là con trai duy nhất của nhà họ Bạc, cả đời này họ cũng chỉ có một người con trai như vậy.

Bạc Dạ mất rồi.

Nhà họ Bạc liền suy sụp.

"Thi Thi, bác biết lòng tốt của cháu..." Bạc Lương không kìm được, nước mắt ứa ra: "Xem như bác van xin cháu, cháu nhất định phải tìm được Bạc Dạ, Bạc Dạ luôn làm nhiều điều không theo lẽ thường, biết đâu nó ẩn nấp ở đâu đó... Chúng ta phải tìm ra nó..."

Sau đó, Bạc Lương đã khóc không thành tiếng, Đường Thi lau nước mắt, đứng dậy nói với ba chồng cũ: "Bác trai, đừng lo, cháu sẽ quay trở lại hiện trường ngay, nếu có chuyện gì thì cháu sẽ báo cho hai bác biết trước tiên.”

"Thi Thi, cháu là một người tốt...” Bạc Lương lại nắm lấy tay Đường Thi: “Bác đã biết, Bạc Dạ, những gì nó làm trước đây đã khiến cháu tổn thương rất nhiều. Bác rất cảm ơn cháu sau tai nạn mà cháu vẫn còn ở lại. Chúng ta không yêu cầu cháu chịu trách nhiệm, gieo nhân nào gặp quả nấy. Là nhà họ Bạc chúng tôi không có phúc... Nếu cháu cảm thấy phiền toái, cứ việc cao chạy xa bay, nhà họ Bạc cũng sẽ không một câu oán hận cháu...”

Từng câu từng chữ của Bạc Lương như cứa vào điểm yếu đau đớn nhất của Đường Thi, cô khóc ngay tại chỗ, cảm xúc như sụp đổ ngay lúc đó: “Bác ơi, giờ cháu không thể đi được, chúng ta không ai có thể đi cả, chúng ta phải đợi Bạc Dạ trở về."