Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 411: Trở thành người thực vật, bị hạ độc!




Lúc Đường Duy nghe thấy câu này, trong đầu đột nhiên có một ý nghĩ vụt qua, vội vã hỏi: "Các người đã từng bị giam sao?"

"Đúng vậy, vô cùng thảm, còn thảm hơn cả ngồi tù."

R7CKY ra vẻ chùi nước mắt: "Bị thành viên của tổ Phong Trần nhốt lại, ở trong một căn phòng tối ở dưới Tùng Lâm, mẹ nó, lòng người thật hiểm ác, hu hu..."

Đường Duy im lặng mấy giây, sau đó lại nói: "Kiểu nói chuyện này của thầy rất buồn nôn."

R7CKY còn thấy vẫn chưa đủ vui, giơ một ngón tay lên, ẻo lả nói: "Không còn cách nào cả. Ai bảo người thầy này có kỹ thuật của một hacker vô địch thiên hạ chứ. Tùy tiện động vài cái là thoát ra được, cái nơi rách nát Tùng Lâm kia làm sao giữ được thầy chứ! Nằm mơ đi!"

Đường Duy không biết nói gì: "Thầy, chuyện nhờ thầy xâm nhập vào hệ thống giám sát của bệnh viện quân y như thế nào rồi?"

R7CKY bấm nhẹ phím Enter, sau đó tất cả màn hình giám sát ở bệnh viện quân y đều đen lại, người trực ở phòng bảo vệ sửng sốt, lúc ngồi thẳng dậy, dụi mắt, màn hình đã trở lại bình thường.

Kỳ lạ thật, lẽ nào lúc này mình bị hoa mắt sao...

Bọn họ không biết, màn hình giám sát bây giờ bọn họ đang nhìn thấy đều đã bị một hacker tiếng tăm lừng lẫy đánh tráo thành hình ảnh tĩnh.

Mà mấy Đường Duy đã vào trong tòa nội trú từ lâu, sau khi màn hình giám sát được xử lý, bọn họ có thể nghênh ngang đi lại ở hành lang.

Những người có thể đi vào một cách quang minh chính đại đều không phải là người thường, y tá trực ban đều chào hỏi họ, huống hồ nhìn Bạc Dạ và Diệp Kinh Đường đều như những nhân vật lợi hại, cái khí chất ấy người thường cũng không giả vờ được, mọi người cũng không nghi ngờ nhiều.

Đoàn người đi đến phòng bệnh của Tùng Tranh, sau khi xác nhận xung quanh đó không có người, bọn họ mới chậm rãi mở cửa phòng bệnh ra.

Tùng Tranh đang nằm trên giường, có đeo máy thở trên mặt, người được nối với rất nhiều ống dẫn, cái máy bên cạnh đang phát ra những tiếng "Tít tít".

Nghe thấy tiếng động, mí mắt của Tùng Tranh hơi động đậy, thế nhưng không mở lên.

Bạc Dạ nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó quay đầu nhìn Tùng Tranh, Đường Duy gọi một tiếng: "Ông Tùng... ông có nghe thấy không?"

Ngón tay của Tùng Tranh hơi cử động, ông ta đã bị người ta nhốt ở đây một thời gian rồi, hơn nữa từ trước đến giờ vẫn không công bố ra ngoài, ông ta vẫn sống như một người thực vật. Mọi người tưởng Tùng Tranh đã mất tích, thực tế, ông ta bị giam ở đây, không có cách nào để chống lại.

Ông ta nghe rất rõ âm thanh bên ngoài, thế nhưng... Thế nhưng không thể phản ứng gì.

Sau khi ông ta bị tai nạn, trở thành như thế này, bây giờ ông ta có thể khẳng định, là có người cố ý gây ra vụ đó, thế nhưng có thể làm cho ông ta mất cảnh giác như vậy thì chỉ có những người bên cạnh mình.

Người bên cạnh ông ta, lại có lòng nhẫn tâm như vậy! Suy cho cùng vẫn là do bình thường ông ta quá sơ sót.

Trong lòng Tùng Tranh hiểu rõ tất cả, thế nhưng ông ta sợ người ta hạ độc, bây giờ không khác gì với một người đã chết, căn bản không thể biểu đạt điều gì.

Đường Duy bước lên trước, nắm lấy tay Tùng

Tranh, tự giới thiệu: "Cháu tên là Đường Duy, có lẽ ông vẫn còn nhớ cháu."

Đường Duy?

Tùng Tranh tìm kiếm cái tên này trong não của mình, là con trai của Bạc Dạ, lần trước Tùng Sam còn mang về Tùng Lâm...

"Ông Tùng, tôi là Bạc Dạ. Tôi đưa bạn tôi Diệp Kinh Đường đến đây tìm ông, là vì có chuyện muốn nói với ông. Không biết ông có thể nghe được tiếng của tôi không?"