Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 383: Ném tuyết




Đó là một cốc Starbucks vẫn còn hơi nóng.

Đường Thi nhìn cái túi đó, chỉ cảm thấy một cốc Starbucks bây giờ nặng đến ngàn cân.

Bạc Dạ nhìn Đường Thi, cảm thấy mọi tâm trạng phiền muộn đều đã được giải tỏa. Bà cụ Bạc ở nhà, ngày nào cũng nói bóng nói gió một cách quái gở, anh không muốn ở lại nhà thêm một phút nào nữa.

Anh không biết tại sao lại nghĩ đến việc đi tìm Đường Thi, anh tự nói với chính mình, có Đường Thi ở bên chắc hẳn sẽ rất ấm áp nhỉ?

Bạc Dạ nhét đồ vào trong tay của Đường Thi, sau đó nói: "Em lên đi, đêm giao thừa, tôi thăm em một lúc."

Tôi thăm em một lúc.

Có gì phải thăm chứ, Bạc Dạ, chúng ta đã thế này rồi.

Đường Thi cười một cách miễn cưỡng, nhận lấy cốc cà phê anh đưa qua. Cô không có gì mà phải cảm thấy ngại, người nợ cô là anh, cho dù cô có dùng thái độ cũng không được coi là quá đáng.

Đường Thi quay người đi lên, Bạc Dạ nhìn bóng lưng mặc chiếc áo khoác lông dày của cô, ánh mắt hơi tối lại. Vào ngày lễ rét đậm, gió lạnh thối những bông tuyết quay tròn, tuyết rơi rồi.

Đường Thi cũng cảm nhận được, vừa bước vào tòa nhà đã ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc có mấy bông tuyết nhỏ bay xuống trước mắt cô, bông nào cũng vô cùng đẹp đẽ.

Khi Đường Thi bước lên, trên tóc cũng vẫn còn những bông tuyết nhỏ vụn vặt, cô mở cửa nói với Đường Duy: "Đường Duy! Tuyết rơi rồi!"

Đường Duy vẫn còn đang chơi cờ vây với Khương Thích, nghe thấy tuyết rơi thì nhảy cẫng lên. Cậu bé chưa nhìn thấy tuyết rơi lần nào, mùa đông trong ký ức của cậu bé chỉ có hơi lạnh. Cghe bạn bè ở nước ngoài nói, nhà của bọn họ năm nào cũng có tuyết rơi, tuyết rơi dày đến nỗi còn có thể đắp người tuyết. Cậu bé vô cùng ngưỡng mộ.

Bây giờ, chỗ cậu cũng có tuyết rơi rồi.

Đường Duy hét lớn: "Vậy thì con xuống tầng đây!"

"Đợi một lúc nữa hãy xuống, bây giờ mới vừa bắt đầu có tuyết." Đường Thi cười xoa đầu Đường Duy: "Đợi một lúc nữa, chúng ta đem đồ xuống đó chơi ném tuyết."

"Ồ, tuyết rơi rồi sao?"

Vưu Kim và Khắc Lý Tư xắn tay áo: "Tôi nói cô biết, lúc nhỏ tôi ở nước ngoài thường hay ném tuyết với anh trai. Hai anh em chúng tôi mà về một đội thì hàng xóm chắc sẽ gặp nạn mất."

"Vậy thì được, đợi một lúc nữa mọi người cũng xuống nghịch tuyết."

Hàn Nhượng đứng đó cười, chỉ có Khương Thích thở hổn hển: "May mà Đường Duy không chơi nữa, không thì ván cờ này tôi thua hoàn toàn rồi."

"Đường Duy lợi hại như vậy sao? Cũng không biết di truyền từ ai, mới ít tuổi mà đã biết nhiều chuyện như vậy rồi." Khắc Lý Tư nhìn ván cờ: "Khương Thích, em không thắng được Đường Duy đâu, mau nhận thua đi."

Khương Thích thua cờ rồi thì chối, bắt đầu làm loạn cả bàn cờ lên: “Tôi không biết! Tôi không biết!"

Hàn Nhượng ở một bên cười yêu chiều, mọi người đều vui vẻ, nhưng Đường Duy nhìn Đường Thi đi vào phòng, khẽ hỏi: "Sao mẹ đi lên lại cầm theo một cốc cà phê vậy?"

Vốn dĩ không có ai chú ý, lại bị Đường Duy chú ý đến.

Đường Thi uống một ngụm, sau đó mở cửa sổ phòng mình ra nhìn xuống tầng, có một người đàn ông đang đứng trong những bông tuyết đang bay nhẹ nhàng, những bông tuyết đó không ngừng rơi xuống tóc anh, còn có những bông tuyết rơi vào hàng lông mi dài của anh.

Hình như anh cũng đang ngẩng đầu nhìn Đường Thi.

Đứng trong mưa tuyết, đôi mắt anh lạnh lùng vô tình, những hạt tuyết trượt xuống từ vai anh, cảnh tượng đó lại vẽ nên một vẻ cô đơn đẹp đến không có cách nào hình dung. Như một bức họa được vẽ bởi một họa sĩ nổi tiếng, tuyết bay cả bầu trời, chỉ có mình anh đứng trên mặt đất.

Đường Thi kéo rèm cửa lại, sau đó ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh giường, kéo tay Đường Duy: "Bạc Dạ vừa qua đây."

Cô chọn nói thật với con trai mình.

Đường Duy ngây ra: "Cậu chủ Bạc đã đến đây sao?"

Phản ứng đầu tiên của cậu bé là Bạc Dạ phải chạy một quãng đường dài đến đây làm gì.

"Anh ta nói đến thăm chúng ta."

Đường Thi quay đầu, không nhìn về phía cửa sổ nữa: "Có điều mẹ vẫn không hiểu tại sao anh ta lại đột nhiên đến thăm chúng ta."

Đường Duy nhìn cốc cà phê trong tay Đường Thi: "Ba mua cà phê cho mẹ?" Đường Thi uống một ngụm: "Có muốn thử một

chút không?" Đường Duy bĩu môi: "Sao mẹ nghĩ thoáng vậy?" "Cuộc sống là của mẹ, mẹ sống thế nào cho thoải mái là được."

Đường Thi khom lưng nhìn Đường Duy: "Đường Duy, nếu có một ngày mẹ làm ra một chuyện con không thể chịu đựng được, con có lựa chọn tha thứ cho mẹ không?"

Đường Duy chau mày lại: "Đang yên lành nói đến chuyện ấy làm gì?" Đường Thi cười: "Không có gì, chỉ là nói một chút thôi, đi đi, đi ra phòng khách, đợi một lúc nữa thì xuống tầng chơi ném tuyết."

Nói xong, cô còn đứng dậy trước Đường Duy một bước, sau đó đi ra ngoài, Đường Duy đợi sau khi mẹ đã đi ra thì lén đi đến chỗ cửa sổ, nhìn Bạc Dạ đang dựa vào xe để hút thuốc.

Người đàn ông cúi thấp đầu, chỉ nhìn thấy một nửa mặt, dựa bên ngoài xe, ánh mắt bình thản, giống như không có một nỗi lo âu gì.

Bông tuyết bay lơ lửng rơi trên người anh, Đường Duy nhìn anh một lúc, sau đó đóng cửa sổ lại.

Một tiếng sau, Đường Duy thật sự không nhịn được nữa, thay một cái áo bông, sau đó nói với Hàn Nhượng: "Chúng ta đi xuống ném tuyết thôi."

"Được."

Tuyết ở bên ngoài càng ngày càng rơi nặng hạt, nếu cứ như vậy, có thể ngày mai giao thông sẽ bị tắc nghẽn.

"Tôi thấy Tết năm nay thật tốt, tuyết rơi có nghĩa là sẽ giàu có." Khương Thích vui vẻ nói: "Nhóc con, đợi chị, chị đi giày bông xong rồi xuống với em."

"Nhanh chân lên, nhanh chân lên." Đường Duy đứng ở chỗ giậm chân: "Em muốn xuống tầng, mẹ đã đi chưa?"

"Mẹ đợi một lúc nữa."

Đường Thi sợ rằng khi đi xuống Bạc Dạ vẫn còn ở đó thì ngượng ngùng đến mức nào chứ, cô vẫn nên xuống muộn một chút. Thế là Hàn Nhượng đưa Đường Duy đi xuống trước, nhìn hai chiếc bóng một lớn một nhỏ biến mất sau cánh cửa, một bên giày của Khương Thích vẫn chưa buộc xong, vội vàng nên ngã xuống.

Cô ta mắng: "Hay lắm, đã nói đợi tôi, thế mà cứ đi như vậy."

Đường Thi cười nói: "Bọn họ thích chơi mà, đàn ông không kể đã bao nhiêu tuổi rồi, trước sau cũng vẫn là thiếu niên."

"Thôi vậy thôi vậy, chúng ta cứ từ từ. Tớ đi tìm cái khăn choàng... Lớn tuổi rồi, sợ lạnh."

Đường Duy và Hàn Nhượng xuống tầng, ở dưới đó đã có không ít người dân ở xung quanh xuống nghịch tuyết. Mọi người nhìn thấy Đường Duy đi xuống, có một chị gái ném một quả cầu tuyết vào cậu bé.

Lần đầu tiên, Đường Duy tiếp xúc với nhiều tuyết như vậy. Cậu bé cười ngoác cả mồm, bị người ta ném tuyết cũng không quan tâm. Hàn Nhượng ôm lấy cậu bé, để cậu bé cưỡi lên cổ mình, sau đó một lớn một nhỏ hòa vào trong đám người, bắt đầu vui đùa, cười nói không ngừng, Đường Thi ở trên tầng nhìn thấy cũng muốn cười.

"Ồ! Anh Hàn Nhượng cẩn thẩn! Ở bên cạnh có người đang đánh úp."

"Mau phản kích."

Thế nhưng Đường Thi nhìn thấy chiếc xe vẫn đỗ trong góc, Bạc Dạ bước xuống xe, Anh vừa bước xuống, Hàn Nhượng không biết gì đã ném một nằm tuyết vào mặt Bạc Dạ. Bạc Dạ ngẩng đầu lên liền bị quả cầu tuyết rắn chắc của Hàn Nhượng đập vào mặt.

Đường Thi ở trên tầng nhìn mà suýt nữa phụt cười. Bạc Dạ lớn như vậy rồi, lúc nhỏ đã ném tuyết với anh chị em vô số lần, thật sự chưa bị ai ném thẳng vào mặt bao giờ.