Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 382: Tôi đến thăm em, xin hãy yên tâm




Nhưng mà giờ phút này, Đường Thi lại không biết là mình đang được một người như thế nhung nhớ. Trong ngày lễ ông Công ông Táo, Bạc Dạy lái xe suốt cả một đêm để tới Bách Thành, không hề gọi cho ai biết, cứ một mình lái xe tới dưới khu nhà mà Đường Thi ở.

Cùng lúc đó, Đường Thi và Khương Thích đang ở trong phòng khách cùng Đường Duy và mấy người khác chơi trò chơi. Tất cả mọi người đều đã uống chút rượu đỏ, bầu không khí tràn ngập mùi rượu, rất ấm áp, Khương Thích vừa mới rời đi, Khắc Lý Tư đã trợn trừng mắt nhìn theo bóng dáng của anh ta, nói: "Hừ! Cuối cùng cũng chịu đi!”

Đường Thi cười: "Làm gì mà phải ghét bỏ người ta như thế chứ.”

"Mấy người đó, chẳng có ai là người tốt cả"

Khắc Lý Tư hừ một tiếng: “tk cũng chẳng phải người tốt lành gì! Lần trước ở hội trường đã nhìn em như hổ rình mồi rồi, dù sao thì anh cũng không yên lòng!” “Ha ha ha, Khắc Lý Tư thế này còn có vẻ sốt ruột

hơn cả mẹ ruột của Đường Thi nữa." Khương Thích

ngồi cùng một chỗ với Đường Duy, Hàn Nhượng ngoi ở phía đối diện bọn họ. Vưu Kim đưa tay chọc chọc Khắc Lý Tư, nói: “Em

nhìn Dawn người ta có chừng mực như thế kia, em cứ

phải sốt ruột làm cái gì nhỉ.”

"Có thể không sốt ruột được sao!”

Khắc Lý Tư võ bàn trà, nói: "Dù sao thì Bạc Dạ hay tk thì em cũng không hài lòng với bọn họ! Sau này nếu mà cô muốn tìm bạn trai, thì tuyệt đối không được tìm trong đống rác đâu đấy!"

Anh ta gọi cả đám người ưu tú như Bạc Dạ và tk là đống rác.

"Được, vậy cứ theo như lời anh nói là tốt nhất, được chưa?”

Khương Thích dùng cùi chỏ đụng vào Khắc Lý Tư, nói: "Khắp thiên hạ chỉ có một mình anh là người đàn ông tốt."

“Đúng vậy!"

Khắc Lý Tư dõng dạc gật đầu, nói: "Sau này nếu như thật sự không có ai đủ tốt cưới cô, vậy thì để tôi cưới cô về nam vợ, dù sao thì sau này tôi cũng chưa chắc đã kết hôn được.”

Dù sao thì anh ta cũng không thích phụ nữ.

Khương Thích ngồi bên cạnh vỗ tay bôm bốp, sau đó lại đưa tay che hai tai Đường Duy lại, nói: “Trời ạ, còn đang có trẻ con ở chỗ này đấy, đừng nói đến mấy chủ đề không phù hợp với thiếu nhi như thế này chứ. Nếu lúc Duy Duy lớn rồi mà biết được thì có lẽ nó sẽ cho anh một trận đấy.”

Khắc Lý Tư bèn nháy mắt với Đường Duy: “Mẹ cháu kết hôn với chú có được không?”

Đường Duy nói: “Được ạ, chú Khắc Lý Tư là người tốt.”

"Nghe thấy chưa!” Khắc Lý Tư và Kim Vưu hùa vào với nhau: “Nhanh! Ly hôn với Bạc Dạ đi! Sau này để cho anh ta hối hận không kịp!”

Bạc Dạ lái xe tới dưới căn hộ của bọn họ đột nhiên lại hắt xì một cái.

Lúc gần mười hai giờ đêm, Khương Thích và hn vội vàng dọn dẹp căn phòng, khắp mọi nơi đều lộn xộn ngổn ngang những vỏ hoa quả, bọn họ thu dọn lại hết rác ở trong phòng khách, sau đó Đường Thi mang túi rác đi xuống dưới để vứt.

Khắc Lý Tư đi tới sau lưng cô, nói: "Nửa đêm nửa hôm, một cô gái một mình đi xuống dưới rất nguy hiểm, để tôi đi cùng cô.”

"Không sao đâu, anh cứ nghỉ ngơi đi, tôi sẽ lên ngay thôi, ở bên ngoài lạnh lắm."

Đường Thi cầm túi rác đi ra cửa, cô khoác một chiếc áo lông, đội mũ lên, cơ thể được một lớp lông mềm mại ôm lấy, cảm giác rất dễ chịu. Đường Thi cầm hai túi rác lớn lên đi ra ngoài, trong lòng âm thầm phi nhổ đám người Khương Thích chính là mấy ông vua bà hoàng tạo ra rác, Bấm mở thang máy đi xuống dưới lầu xong, cô hít vào một ngụm khí lạnh.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, Đường Thi thì thào một câu, sau đó nhanh chóng đi ra chỗ thùng rác đặt ở phía bên ngoài của hành lang. Cô vừa mới ném hai túi rác lớn vào trong thùng rác, thì đúng lúc đó có một người khác cũng ném điếu thuốc đã hút xong vào thùng rác.

Đường Thi sững sờ, cô ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là khuôn mặt tuấn tú đẹp như tranh vẽ của Bạc Dạ.

Bạc Dạ cũng ngẩn người ra, đứng ở bên cạnh Đường Thi, cả hai người vẫn đang duy trì tư thế ném rác vào trong thùng, sau khi phát hiện ra đối phương, thì đều nhanh chóng nắm tay lại, rụt về.

Đường Thi không ngờ rằng ở nơi như thế này mà cũng có thể gặp phải Bạc Dạ, cô vô cùng kinh ngạc, lùi ra sau mấy bước, vừa định tránh xa anh ra một chút, thì Bạc Dạ đã cất tiếng hô: "Đường Thi!" Giọng của anh không lớn, nhưng rất chắc chắn.

Đường Thi sững sờ.

Cô ổn định cơ thể, nhìn người đàn ông tên Bạc Dạ vốn nên xuất hiện trên chương trình ti vi này đột nhiên xuất hiện ở một nơi gần cô như vậy. Cô thậm chí còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị người kia ôm vào trong lòng.

Thân thể của Đường Thi cứng đờ.

Bạc Dạ cũng chỉ là nhất thời xúc động, anh sợ cô sẽ giống như trước kia, sẽ quay đầu đi thẳng mà không thèm nhìn lại. Cho nên lúc bộ não còn chưa hoạt động, thì anh đã theo phản xạ mà đưa tay ra kéo cô lại, sau đó ôm cô gái gầy gò kia vào trong ngực. Vạn vật đổi dời, mọi chuyện đã trôi qua từ rất nhiều năm rồi, giữa bọn họ đã bị ngăn cách bởi một con sông dài, Bạc Dạ không bước qua được, chỉ có thể dừng lại ở bờ bỉ ngạn bên này, trơ mắt nhìn theo cô, bất lực.

Nhưng mà hiện giờ, cô đang đứng ở nơi mà anh chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới, anh đã muốn ôm Đường Thi từ rất lâu rồi, muốn ôm cô vào lòng mình, muốn cô chỉ thuộc về mình.

Thừa nhận đi Bạc Dạ, mày từ một thành phố cách xa cả vạn dặm chạy đến đây, chỉ vì để tìm được bóng dáng của một người nào đó, chỉ để vì con tim đang thổn thức của mày có được một giây lát yên tâm.

Nhìn thấy Đường Thi, là có thể khiến anh thấy an lòng.

Đường Thi đẩy Bạc Dạ một cái, người đàn ông lúng búng trong cuống họng: “Tôi... Không có ý gì khác cả.”

"Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?”

Đường Thi vẫn duy trì vẻ lịch sự với anh, sau đó cô rời khỏi lồng ngực anh, sửa sang lại đầu tóc đang rối bời. Người phụ nữ cố gắng giả vờ như mình đang rất thờ ơ: “Không phải là anh đang ở Hải Thành sao?”

Cô đã chạy trốn khỏi thành phố kia, chạy tới nơi này, tại sao Bạc Dạ vẫn theo sát không chịu buông tha cho cô?

“Tôi...”

Bạc Dạ nhìn vẻ mặt của Đường Thi, đột nhiên cảm thấy, cho dù giờ khắc này trên mặt cô chỉ còn vẻ phòng bị và cảnh giác với anh, nhưng anh vẫn có cảm giác vui mừng như bắt được vàng.

Có thể nhìn thấy Đường Thi bằng xương bằng thịt đứng trước mặt mình, anh đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi.

“Tôi tới đây để nói với em một tiếng.”

"Hi vọng em có ngày tết ông Táo vui vẻ.”

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp. Bạc Da thật sự có một chất giọng rất êm tai, trước kia Đường Thi rất thích nó, nhưng bây giờ âm thanh này lại trở thành ác mộng trong cuộc đời của cô. Nhưng cô không ngờ được rằng, bây giờ lại nghe được một lời chúc mừng từ anh.

Đường Thi đứng ở nơi đó, vẻ mặt phức tạp, nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai của Bạc Dạ, vẫn giống như trong trí nhớ của cô, gương mặt sắc cạnh, ngũ quan như tạc, đứng giữa trời đông giá rét, anh mặc một chiếc áo khoác dài, làm nổi bật lên dáng người cao lớn của anh.

Vẻ mặt lạnh lùng, lông mày sắc bén như lưỡi kiếm, đôi mắt sâu hút hồn, tổng thể khiến cho gương mặt anh giống như một bức họa.

Người đàn ông này, làm cô tổn thương, hãm hại cô, hủy hoại cô. Sau này, anh dùng tất cả để đền bù lại, dùng mọi thứ để đánh đổi, thậm chí còn dám đứng trước công chúng và báo chí truyền thông để công khai đứng lên nhận lỗi lầm. Bây giờ anh còn chạy cả ngàn dặm xa xôi tới đây, chỉ vì nói với cô một câu, ngày tết ông Táo vui vẻ. Đường Thi cảm thấy mũi mình hơi cay cay, có cảm giác như sắp rơi lệ.

Người mà cô đã từng yêu nhưng không yêu cô, bây giờ lại thành ra thế nào vậy?

Sao lại trở nên như thế này, giống như một linh hồn bị tàn phá đến mức không thể nhìn nổi.

Đường Thi khịt mũi một cái, không để lộ ra sự yếu đuối của mình trước mặt anh, chỉ nói: "Cảm ơn anh.”

Trên thế giới này, những câu nói gây tổn thương cho người khác đều bao gồm ba chữ.

Ví dụ như, anh yêu em, ví dụ như... Cảm ơn anh.

Khóe miệng Bạc Dạ khẽ giật một cái, vẫn may, dù sao thì vẫn còn nghe được một câu cảm ơn anh từ cô, anh chỉ sợ kết quả mà mình nhận lại là sự im lặng đáng sợ.

Bạc Dạ nhìn Đường Thi bị lạnh đến mức khuôn mặt của cô hơi đỏ ửng lên, anh hỏi: "Em lạnh không?”

Đường Thi còn chưa kịp đáp lời anh, thì Bạc Dạ đã quay trở lại trong xe, mở cửa xe rồi nhanh chóng quay lại chỗ cô đứng, trong tay anh còn cầm theo một cái túi.

"Tôi...” Bạc Dạ nhìn Đường Thi, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn nói: "Em cầm đi. Khi tôi tới đây đã nghĩ, không biết có thể tình cờ nhìn thấy em được không. Nếu như gặp được, thì tôi sẽ đưa cái này cho em. Nếu như không, thì... Thì tôi sẽ chờ”

Cũng may mà, anh vừa mới mua đã gặp được Đường Thi, đồ vẫn còn hơi ấm.