Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 374: Đồ Trang trí bỏ đi không nên ghen!




Ngày hôm sau Đường Thi dậy thật sớm để trả phòng, vừa vặn gặp Khắc Lý Tư ngủ như chết một đêm đang ngáp ngắn ngáp dài mở cửa.

Anh ta chống tay lên khung cửa cười với cô: “Hôm qua em ngủ phòng cạnh tôi sao?

"Đúng thế.” Đường Thi chỉ lên mặt Khắc Lý Tư: "Trên mặt anh có vết bẩn kìa.”

“A...” Khắc Lý Tư ngáp một cái, tùy tiện lau qua mặt: “Chỗ nào?”

Đường Thi nói: "Dưới mắt kia, bên phải một chút.”

Khắc Lý Tư tiếp tục lau, nhưng vẫn chưa xong, lau lau nửa ngày liền nhìn thấy nụ cười giảo hoạt của Đường Thi, liền lật tẩy: “Em lừa tôi!”

"Ha ha ha, tôi đang kiểm tra xem anh đã tỉnh rượu chưa đấy.” Đường Thi cười, nói: “Được rồi, cuối cùng cũng ý thức được, xem ra cũng không quá say.”

Khắc Lý Tư nhìn cô rồi hỏi: “Hôm qua tôi say lắm

sao?”

Đường Thi gật đầu, sau đó đi về phía thang máy: “Tôi đi trả phòng, anh thì sao? Có muốn tới Bạch Thành với tôi không?"

"Có chứ, cùng đi nào.”

Khắc Lý Tư vào phòng kéo va li: “Vừa hay tôi cũng đang nhớ cậu nhóc kia.”

"Thằng bé còn giấu chúng ta ăn một bữa tiệc lớn với Hàn Nhượng kìa.”

Đường Thi mỉm cười, vừa hay cửa thang máy mở ra, hai người cùng bước vào trong, nhấn nút xuống tầng một, thang máy cũng chậm rãi đi xuống.

"Em có quên thứ gì không đó?"

Để phòng bị, Lý Khắc Tư vẫn nên nhắc nhở Đường Thi một chút: “Mau kiểm tra lại đi.”

“Hôm qua tôi không mang theo thứ gì, chỉ có một túi xách và điện thoại di động thôi.”

Đường Thi mở túi xách ra nhìn thử, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Thấy sắc mặt cô thay đổi, Khắc Lý Tư ý thức được gì đó, lập tức nói: “Mất thứ gì sao?”

Vừa vặn thang máy đã dừng ở tầng một, Đường Thi lại nhấn nút lên tầng năm: “Chùm chìa khóa của tôi không thấy đâu!”

Chùm chìa khóa?

Khắc Lý Tư nghi ngờ hỏi: “Tôi chưa thấy em lấy ra bao giờ?

“Cũng không phải đồ gì quan trọng, bình thường tôi hay để trong túi xách thôi, thứ này tôi coi như bùa bình an vậy." Đường Thi lầm bầm: "Có thể ở đâu đây? Tôi về phòng tìm thử cái.”

Hai người đành bất đắc dĩ quay lại tầng vừa rồi, Đường Thi chạy vội về căn phòng vừa ở, Khắc Lý Tư thì đứng ngoài cửa chờ, nhưng chờ một lúc lâu mới thấy Đường Thi cúi đầu ủ rũ đi ra, dĩ nhiên là không tìm thấy đồ.

"Không biết đã rơi ở đâu nữa...” Đường Thi cau mày: “Trong phòng không có.”

"Hay là quên ở quán rượu hôm qua?” Khắc Lý Tư nhớ lại tình hình hôm qua: “Có lẽ hôm qua chúng ta uống rượu xong liền không chú ý, vô tình bị rơi."

"Tôi muốn quay lại tìm thử.”

"A!" Khắc Lý Tư tóm tay cô: "Chùm chìa khóa đó bao nhiêu?”

"Khoảng hơn ba trăm nghìn.” Đường Thi hơi nóng nảy: “Không đắt, nhưng nó mang ý nghĩa rất quan trọng."

“Ý nghĩa gì khiến em gấp như thế chứ?” Khắc Lý Tư xoa tóc cô: “Kiên nhẫn suy nghĩ lại xem, có thể rơi chỗ nào đó thôi. Quán rượu kia tôi sẽ gọi điện thử để hỏi xem có thấy chùm chìa khóa nào không. Nếu chúng ta qua đó tìm thì chỉ sợ lao công đã quét dọn từ năm hoặc sáu giờ sáng rồi."

Sắc mặt Đường Thi lập tức biến đổi, những năm tháng ở quá khứ, chỉ có chùm chìa khóa này lẳng lặng một chỗ với cô cùng trải qua quá khứ tồi tệ kia, Thậm chí khi cô vào tù... chùm chìa khóa này cũng trở thành đồ duy nhất cô để lại bên người.

Hiện tại lại không thấy đâu, tựa như bị mất đi thứ vô cùng quan trọng vậy. Đường Thi trở nên gấp gáp, trên chùm chìa khóa kia cô không treo cái gì quý giá cả, chỉ là một thứ để trang trí mà thôi, đồ rẻ tiền như vậy cũng không thể có người nào muốn trộm mới phải?

"Em xuống trước đi, để tôi xin số của nhân viên ở đây, sau khi họ quét dọn sẽ giúp em tìm thử, nếu thấy sẽ thông báo cho tôi.”

Khắc Lý Tư nắm tay Đường Thi: "Đừng nôn nóng, không phải chỉ là một chùm chìa khóa thôi sau, tôi sẽ mua cho em loại tốt nhất! Chắc chắn còn đẹp hơn cái chùm chìa khóa kia của em."

Anh ta cho rằng Đường Thi chỉ đang không nỡ vứt bỏ chuỗi chìa khóa bên ngoài từ nhỏ nên muốn tìm thứ tốt hơn cho cô, chỉ cần tốt hơn thì Đường Thi sẽ không như vậy nữa.

Nhưng đã trở thành thứ trong trí nhớ và thói quen... Không phải nói vứt bỏ là vứt bỏ được đúng không?

Đường Thi ôm tâm tình lo lắng đi trả phòng, Khắc Lý Tư gọi người tới đưa hai người họ tới Bạch Thành, dọc đường đi Đường Thi luôn buồn bã không vui. Rõ ràng là cô đang buồn vì bị mất chùm chìa khóa nên trong lòng cũng không tài nào bình tĩnh nổi.

Khắc Lý Tư không tài nào hiểu nổi, chỉ là một chùm chìa khóa thôi mà... Có thể thương cảm tới mức đó sao.

Nhưng khi anh ta cúi đầu nhìn cô, cô cũng vừa hay ngẩng đầu lên, hai mắt ửng đỏ... rõ ràng không thể vượt qua được. Khắc Lý Tư sững sờ: "Em sao thế, không phải chỉ là một chùm chìa khóa thôi sao, khóc cái gì mà khóc, tôi mua cho em mấy cái mới được không? Đừng buồn...” Giọng nói Đường Thi đứt quãng: "Là tôi... mua cho Bạc Dạ, sau đó anh ta tự mình vứt chúng ra ngoài cửa sổ”

Là thứ khiến cô nhảy xuống hồ tìm giữa đêm giá rét, liều mạng mới tìm được.

Sau đó cô bệnh nặng một trận, ngay cả lúc hôn mê cũng sống chết nắm chặt chùm chìa khóa trong tay, tựa như đặt hết toàn bộ tình yêu lên món đồ treo trên chìa khóa.

Cô cảm thấy bản thân vừa mất đi mình của quá khứ vậy, không thể tìm thấy được nữa.

Khắc Lý Tư vừa nghe thấy liền nói: “Bạc Dạ? Vậy thì càng không thể tìm, bỏ nó đi, tôi mua cho em cái mới, cứ quyết như thế!”

Đường Thi chỉ nhẹ nhàng ồ một tiếng, sau đó buồn bực dựa vào cửa xe, khi tới Bạch Thành cô xuống xe, chỉ nhìn Khắc Lý Tư một cái.

Hàn Nhượng và Đường Duy đứng bên ngoài cửa đón cô, vừa thấy cô về liền rối rít cười.

"A, Khương Thích không tới sao?”

Đường Thi nghi ngờ nói: “Hôm qua chị Khương Thích ăn xong lẩu của Hàn Nhượng liền bị đau bụng, bây giờ vẫn còn ngồi trong nhà vệ sinh!” Đương Duy lớn tiếng nói: “Chị Thích đã trở về, tốt quá!”

Thật tốt! Đường Thi sờ đầu cậu nhóc: “Đúng thế, cô ấy đã trở lại, sẽ không rời đi nữa đâu.”

Hàn Nhượng nhìn Khắc Lý Tư sau lưng cô, liền bắt tay anh ta: “Nghe danh đã lâu, anh Khắc Lý Tư.”

"Thật vinh hạnh.” Khắc Lý Tư mỉm cười nói: “Tôi đã cùng Đường Thi tới để ăn ké cơm của anh đó đầu bếp Hàn à."

"Người ta bây giờ là tổng giám đốc Hàn rồi đấy, phải không?” Đường Thi híp mắt cười nhìn Hàn Nhượng, khiến Hàn Nhượng có hơi ngượng: “Đừng như vậy mà, người quen cả nên gọi thẳng tên đi, gọi tổng giám đốc có hơi không quen”

Mấy người trêu chọc nhau xong liền quay về nhà, vừa mở cửa liền thấy Khương Thích xách quần lao ra: "Má ơi, chưa kịp đi đón!”

Đường Duy và Đường Thi rối rít che mắt, Khắc Lý Tư xoay mặt sang bên khác, Hàn Nhượng cười bất đắc dĩ tiến lên: "Em kéo quần hẳn nói lên đi.”

"Ôi chao, đều là người nhà cả mà, không sao, không sao.” Khương Thích chỉ vào Khắc Lý Tư: “Tên đáng chết đừng có mà ghen vội, người này không thích phụ nữ đâu."

Hàn Nhượng bật cười: “Được rồi được rồi, anh không ghen đâu."