Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 345: Quãng thời gian từng trải, là chấp niệm của anh




Nước mắt của An Mật cũng rơi rồi, cô ta dễ dặt nhìn Bạc Dạ, đưa tay sờ lên mặt anh, người đàn ông kia cử như bị điện giật mãnh liệt né tránh, An Mật lập tức thút thit khóc: "Anh đang trách em sao? Anh Dạ, em không phải cố ý, em cũng tàn tật rồi, em cả đời tàn tật rồi! Em không dám tùy tiện đứng lên, em sợ An Như sẽ còn lại em..."

Ấn đường Bạc Dạ chau lại, nhìn đôi chân của An Mật đang ngồi trên xe lăn, bất chot hỏi: "Đứa bé đâu?"

Sắc mặt An Mật cứng đờ rõ rệt, thanh âm của Bạc Dạ lạnh lẽo như băng hỏi lại thêm lần nữa "Anh hỏi em, đứa bé lúc đó đâu?"

“Không không giữ được."

An Mật khóc càng lúc càng dữ dội: "Anh Dạ, anh trách em đi, em thừa nhận là em hèn nhát em.nhưng em cũng là người bị hại thôi!" Phải, phải, mấy người đều là người bị hại, chỉ có

mỗi anh là đi hại người, là nguyên nhân của tất cả

mọi tội nghiệt!

Bạc Dạ lùi về sau hai bước, thanh âm khàn đục "Tại sao em lại đến San Francisco?"

An Mật lau nước mắt, người làm sau lưng đưa tới cho cô ta một tờ khăn giấy: “Em nghe nói anh tới tham gia hội nghị thượng đỉnh, cho nên..."

Bạc Dạ không lên tiếng, đứng tại chỗ, hóa ra nói Đường Thì vi phạm bản quyền, người chủ mưu tất cả chính là cô ta, anh thật là không ngờ tới, bị người ta gạt lâu như vậy, thậm chí...phạm phải tội lỗi không thể cứu vãn.

Bạc Dạ xoay người muốn đi, An Mật ở phía sau lưng dốc sức di chuyển xe lăn đuổi theo anh, bộ dạng thế thảm, quả thực đáng thương: "Anh Dạ, anh đừng tức giận có được không? Em sai rồi, em sẽ không bao giờ lừa dối anh nữa, em cũng là sợ thôi, em không biết Đường Thi sẽ như vậy..."

Bạc Dạ dừng chân, quay ảnh mắt đang hằn tơ máu lại, chỉ vào Di Đường sau lưng An Mật, lời lẽ nói ra đều mang một luồng sặc mùi máu: "Em đừng nói với anh chỉ vô tình làm hại Đường Thi, em hiện tại vốn dĩ chính là sợ trọng lượng của Đường Thi sẽ cao hơn em, cho nên mới tìm một người có dáng vẻ giống như cô ấy tới thăm dò anh!”

Bị người vạch trần, sắc mặt An Mật trằng nhợt, ngay sau đó cũng cao giọng gào thét về phía Bạc Dạ: "Em có thể không sợ sao! Em quen biết anh lâu như vậy, thậm chí cam chịu nhường vị trí vợ anh cho Đường Thi! Anh coi em là Đức mẹ Maria sao! Em cũng không phải là đồ chơi của anh, anh Dạ!"

Cô ta là giấc mộng trong sáng thời niên thiếu của anh, nhưng sau khí lớn lên hai người lại ngược hướng, An Mật sợ An Như ra tay với mình, mới để cho Đường Thi xuất hiện ở bên cạnh Bạc Dạ, nhưng là người, ai cũng đều nhung nhớ tình cũ, Đường Thi ở bên cạnh chăm sóc Bạc Dạ lâu như vậy, cô ta cũng biết sợ người đàn ông của mình từ dạo đó sẽ thay lòng, dần dần sẽ để ý tới một người phụ nữ khác...

An Mật gào khóc: "Anh Dạ, em sai rồi, em không nên nhát gan hèn yếu như vậy, nhưng anh hãy đứng ở vị trí của em mà suy nghĩ một chút, em cũng vì thật sự rất sợ An Như thôi!"

Bạc Dạ không lên tiếng, hốc mắt ửng đỏ kia thoáng lộ ra muộn phiền.

Rất lâu sau đó, Bạc Dạ cười thảm một tiếng: “An

Mật, chúng ta sớm đã không thể quay trở lại được rồi." Dù là bây giờ cô ta xuất hiện trở lại, có thể chứng tỏ được điều gì chứ? Chứng tỏ rằng bọn họ đã từng ở giữa những thủ đoạn bủa vây mà yêu nhau trong sợ hãi sao?

Lần yêu đó, bắt đầu từ lúc Bạc Dạ cưới Đường Thi đã không phải là yêu nữa rồi, như thế gọi là ngoại tình! Ngoại tình trong hôn nhân!

Bạc Dạ xoay người rời đi, không chút lưu luyến, để lại An Mật mù quáng, nghẹn ngào nằm lấy tay vịn xe lăn.

Không...Cả đời của cô ta cũng đã bị hủy rồi, cô ta không thể để mất đi Bạc Dạ nữa!

Dù là kéo hết tất cả những người vô tội xung quanh cùng xuống nước, chẳng qua cũng chỉ là cùng nhau đi xuống địa ngục! Bạc Dạ trở lại khách sạn, chuyện đầu tiên chính là sai Làm Từ đi điều tra tình hinh mở ám mấy năm nay của An Mặt, vừa nghĩ tới chuyện An Mật còn sống trong lòng anh luôn không thế nào kím chế được loại cảm giác hoảng hốt lo sợ đó.

An Mật còn sống, chuyện mưu sát của mấy năm trước kia chính là một trò hề.

Cuối cùng anh bị sai lầm của chính minh quật ngược lại.

Sau đó, Làm Từ rất nhanh mang tin tức đã điều tra ra, cơ bản mà nói những gì hình dung về An Mật cùng với sự thật không có gì khác nhau lầm, nhưng mà Bạc Dạ luôn cảm thấy vẫn có chỗ nào đó không đũng.

Không đúng không đúng sau khi An Như trở thành người thực vật, An Mặt cứ như thế mà nhanh chống xuất hiện, loại chuyện này khiến cho anh cảm thấy vô cùng lo lăng.

Anh đã mất đi Đường Thi, đã xin lỗi mẹ con bọn họ, hôm nay An Mật lại trở lại lần nữa, anh phải chống đỡ như thế nào đây?

Cái đêm hôm đó một mình Bạc Dạ đi đến một quân bar nhỏ uống rượu, kết quả vừa vặn gặp được Đường Thi và Khắc Lý Tư hẹn với bạn ở đó, một mình Bạc Dạ ngồi ở góc bàn nhỏ bên cạnh sửng sốt sau đó Đường Duy đi vệ sinh trở vào, băng ngang qua xô xinh kia, nhìn thấy một mình Bạc Dạ cô đơn lẻ loi.

Thằng bé dừng bước.

Bạc Dạ nhận ra có người nhìn anh, xoay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Đường Duy, hai ba con xa lạ nhin nhau. Bạc Dạ đang suy nghĩ, nếu như lúc đầu không xảy ra chuyện gì, anh sẽ cứ như vậy mà cùng với An Mật kết hôn rồi sinh con, cũng không cần liên lụy tới Đường Thi phái chịu nhiều thiệt thòi như vậy, liên lụy tới người vô tội như cô.

"Ba uống nhiều rồi."

Đường Duy mạch lạc mở miệng nói với Bạc Dạ, vẫn là dùng tiếng Anh.

Nghe thấy con trai nói tiếng Anh với mình, Bạc Dạ có chút kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh trả lời cậu bé: "Chào buổi tối."

Đáp không đúng chủ đề.

Đường Duy nhíu mày: "Ba là đuổi theo mẹ của con tới nơi này sao?”

Câu hỏi của cậu nhóc từ trước tới giờ luôn là thẳng thừng, sắc bén.

Bạc Dạ cười một tiếng, nụ cười kia lại có mấy phần hoang đường: "Duy, trừ chuyện này ra, con không nghĩ tới cái khác sao?”

Cậu nhóc tiến đến gần Bạc Dạ, nói chung là không muốn để Đường Thi nhìn thấy cậu ở cùng một chỗ với Bạc Dạ, vì nhích tới gần hơn thì tầm quan sát sẽ không nhìn tới được: "Con chỉ là cảm thấy, ba sẽ tới, con thật bất ngờ." Vẻ mặt cậu nhóc tràn đầy nét bình tĩnh, trước mắt hiện tại là người trưởng thành như Bạc Dạ lại mất đi bình tĩnh.

"Thật ra ba không cần đuổi theo” Đường Duy tiếp tục dùng tiếng anh mà nói chuyện lưu loát: "Con từng hỏi mẹ rồi, nếu như cuộc sống ở San Francisco tốt, bà ấy về sau sẽ định cư ở chỗ này. Cậu chủ Bạc Dạ, con biết chấp niệm của ba, nếu như một người đã từng làm chuyện sai trái, mắc phải tội lỗi rất lớn, nhất định sẽ dốc sức muốn đến bù. Nhưng mà con với mẹ không để ý tới nữa rồi, ba dừng tay đi."

Dừng tay đi.

Bạc Dạ cảm thấy khóe mắt cay xè, người đàn ông anh tuấn đưa tay lên: “Ba có thể sờ mặt con không?"

Anh gần như...cho tới hiện tại chưa từng dịu dàng như này chạm qua con trai của mình.

Đường Duy nhìn chằm chằm anh: "Ok, fine. Nếu như từ nay về sau ba không đến làm phiền con và mẹ nữa.”

Đáng thương hại không phải là bị sự giả dối lừa gạt, mà chính là lúc sự thật được phơi này, những người đã từng bị hiểu lầm, đã không còn quan tâm tới nữa.

Bạc Dạ nhẹ giọng nói: “Đường Duy, con có hối hận vì gặp được ba không?”

"Trong cuộc đời của con, chuyện đã làm rất ít khi hối hận” Thanh âm của Đường Duy rất kiên định: “ít nhất hiện tại vào thời khắc này cũng không, con biết ba là ba ruột con, nhưng giới hạn cũng chỉ đến đây thôi. Về sau có lẽ sẽ gặp lại ba, nhưng mà về sau ai nói được chính xác chứ?”

Cuộc đời luôn là đợi lúc bạn lơ là không kịp đề phòng nhất ném cho bạn một cú hit, hoàn toàn sẽ đánh loạn hết đi những nhận định trước đó của bạn.

"Nói cho ba một cách để buông tay rời xa mẹ con con đi." Giữa hai hàng lông mày của Bạc Dạ xen lẫn nét đau khổ tột cùng: “Đường Duy, mẹ con con đã trở thành chấp niệm của ba.”

Trải qua sinh tử, tất cả cảm tình bao trùm trào dâng, chấp niệm khó mà buông xuống được.