Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 339: Rút đao khiêu chiến, sẽ không tiếc




Vốn dĩ đám cảnh sát vẫn chưa đuổi đến, bỗng nhiên bộ đàm của bọn họ không có tín hiệu, mặc kệ là ra lệnh như thế nào, cũng đều phát ra tiếng điện nhiễu rè rè, hơn nữa âm thanh vô cùng lớn. Cả đám người vô cùng bực bội, ngẩn cả người ra, sau đó có người nói một tiếng: “Xem camera!"

"Camera.Có hack." Có người nhỏ giọng nói: "Phong tỏa lối ra, đừng để lộ ra, sẽ khiến cho người dân bình thường khủng hoảng, có người ở cửa trông giữ bọn họ sẽ không có khả năng chạy thoát!"

Trong WC, Đường Duy nắm lấy tay người đàn ông, lấy giấy ăn từ trong túi móc ra lau khô máu trên tay giúp anh ta, cậu bé nói từng câu từng chữ: "Em không biết anh xảy ra chuyện gì, nhưng nhất định không phải chuyện tốt gì. Lần sau gặp lại em sẽ không giúp anh nữa, nếu anh đứng ở đối diện em..."

Đường Duy dừng lại một chút, âm thanh kiên định: "Em có rút đao khiêu chiến, cũng sẽ không tiếc." Người đàn ông vẫn im lặng, nhưng ánh mắt kia lại

vô cùng thâm sâu, mãi đến khi Đường Duy mở cửa sổ thông khí ở phía sau WC ra: "Lúc trước em đã từng bị bắt cóc qua cái cửa sổ này, nếu anh không sợ bị giam cầm, thì có thể từ chỗ này bò ra ngoài, nhưng mà không gian bên trong không lớn, sẽ rất áp lực."

Đường Duy lau hết dấu vân tay ở những chỗ người đàn ông đã chạm vào, tâm tư kín đáo của cậu bé làm người đàn ông trước mắt cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Em nhờ thầy của em giúp anh làm nhiễu loạn cảnh sát, mau đi đi. Ra bên ngoài, mặc kệ có chuyện gì cũng đừng liên lạc với em nữa.”

Ở phương diện lý trí nào đó cậu bé còn kiên định hơn cả người trưởng thành.

Người đàn ông ừ một tiếng, sau đó duỗi tay muốn sờ gương mặt Đường Duy, lại bị cậu bé phát hiện, cậu bé híp mắt cười xa lạ: “Đừng nói cho bất cứ kẻ nào là em đã cứu anh, em sẽ quên chuyện này.”

Quên là sự lựa chọn tốt nhất với bọn họ.

Ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân hỗn loạn, nghĩ đến có người tới kiểm tra WC, Đường Duy đẩy người đàn ông một cái, hạ thấp âm thanh: "Mau đi đi!”

Người đàn ông nhanh nhẹn chui vào đường thông gió, vốn dĩ anh ta không dám thử, bởi vì các góc sân bay đều có camera theo dõi. Nhưng bây giờ, Đường Duy đã tìm người giúp đỡ công kích hệ thống bảo vệ của sân bay, cho nên thời gian có hạn, anh ta phải nhân lúc này nhanh chóng chạy đi, có lẽ sẽ không bị người khác phát hiện.

Trước khi đi người đàn ông kia còn hỏi Đường Duy: "Cứu anh rồi, em có hối hận không?" "Có lẽ." Âm thanh của Đường Duy cực kỳ lưu loát: "Nhưng đây là sự lựa chọn của chính em, thậm chí còn không liên quan tới mommy của em."

Thằng nhóc này đa trí như yêu quái vậy, tương lai nhất định sẽ tạo ra một làn sóng kinh thiên động địa.

Người đàn ông kia cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng bỏ trốn, sau đó Đường Duy đứng ở trong WC hét lên một tiếng, lập tức bên ngoài có người đá cửa xông vào, thấy là một cậu bé, mấy người cảnh sát lại nhìn nhau: "Làm sao vậy?”

“Bên cạnh bên cạnh có người chạy vào, còn có cả máu..." Gương mặt Đường Duy đầy hoảng sợ, thậm chí còn có chút run rẩy, cảnh sát lập tức kiểm tra kỹ càng tin tức của cậu bé, sau đó chạy đến căn phòng WC bên cạnh nhìn, thật sự có vài giọt máu. Xem ra cậu bé này vào WC ngẫu nhiên đụng phải tội phạm truy nã chạy vào rồi.

Bọn họ để lại một người an ủi Đường Duy, sau đó đưa cậu bé về bên cạnh Đường Thi, còn mấy người khác tiếp tục truy tìm tội phạm bỏ trốn theo tin tức Đường Duy vừa cung cấp, phong tỏa các lối ra, cũng không tin bọn họ có thể cải trang giả dạng đi ra ngoài!

Nhưng mà mọi người đều không nghĩ tới, tin tức cậu bé sáu tuổi này cung cấp đều là tin giả, do đó khiến bọn họ từ chính xác lại chệch đi càng xa hơn, Ngày đó, người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi ra khỏi ra sân bay, trên màn đêm có những ngôi sao loá mắt, cực kỳ giống đôi mắt trong trẻo lạnh băng của Đường Duy lúc ấy.

Người đàn ông cười cười, gọi một cuộc điện thoại. "Là tôi, tôi ra rồi. Đúng, tôi không chết.” Khóe miệng anh ta nhếch lên một nụ cười giống như Tu La địa ngục: "Đã đến lúc tính toán hết toàn bộ"

Đường Duy quay lại bên cạnh Đường Thi, Đường Thì có chút nghi ngờ: “Con đi WC thôi mà sao lâu vậy?"

Đường Duy lè lưỡi: “Lúc đi tìm WC bị lạc đường, cho nên tốn một chút thời gian, con cũng không xảy ra việc gì mà không sao đâu.”

Đường Thi sờ sờ mặt Đường Duy: "Con cũng không thể xảy ra chuyện gì nữa, nếu như con xảy ra chuyện, có lẽ mommy sẽ điên lên mất."

Đường Duy ôm cánh tay Đường Thi: “Được rồi, con biết rồi, mẹ cũng là người quan trọng nhất của con, con sẽ bảo vệ mẹ."

Đường Thi cho rằng Đường Duy chỉ miệng ngọt nịnh nọt người khác, nhưng không ngờ những ngày sau đó, cậu bé gầy yếu này thật sự có một loại năng lượng thần kỳ, bảo vệ cô dưới cánh chim của cậu bé, trở thành người che chở lớn nhất của cô.

Hai người đăng ký là vào 40 phút sau, ngồi trên máy bay Đường Duy có vẻ rất ngoan ngoãn, khi tiếp viên hàng không đi tới nhắc nhở cậu bé buông tấm bảng trên ghế xuống, cậu bé cực kỳ lễ phép mà nói cảm ơn. Tiếp viên hàng không xinh đẹp vì vẻ đáng yêu của cậu bé mà trên mặt toàn là ý cười, một bên khen ngợi cậu, bé một bên hâm mộ: "Em thật ngoan ngoãn.”

Sau đó tiếp viên hàng không nói với Đường Thi:

"Chi gái, con của chị thật sự là quá đáng yêu" "Cảm ơn chị đã khen.” Đường Duy khiến người chung quanh đều nhìn qua, nhao nhao khen ngợi.

Có mấy cậu bé vẫn luôn làm ầm ĩ, còn đang khóc lớn náo loạn, phụ huynh ở một bên cũng mặc kệ, mọi người cố ý dùng âm thanh không nhỏ nói, khiến những phụ huynh đó nghe được.

"Nhìn xem con nhà người ta đi, rồi nhìn lại một số người, cách dạy dỗ con cái đúng là hoàn toàn khác nhau.”

"Đúng vậy, cùng là dạy con, một người thì ngoan ngoan lịch sự, sao người khác lại ầm ĩ như vậy, chắc chắn là phụ huynh không dạy dỗ tốt rồi.”

"Người so sánh với người, tốt hơn là so với người chết”

Phụ huynh của cậu bé ầm ĩ nghe được mấy lời bàn tán này thì lập tức ôm lấy con của mình dỗ bọn trẻ im miệng, nếu không sẽ rất mất mặt.

Khi máy bay cất cánh, không khí cuối cùng cũng yên tĩnh, mọi người lẳng lặng ngồi máy bay vượt qua đại dương. Sau đó, máy bay, chậm rãi, chậm rãi đáp xuống trên lãnh thổ một đất nước khác.

Đường Thi đánh thức Đường Duy, hai người đứng xếp hàng chờ được lấy hành lý. Sau khi lấy xong thì đi ra ngoài, vừa đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông cao gầy đang chờ ở bên ngoài đại sảnh, còn chưa tới gần, Đường Thi nghe thấy mấy cô gái đang kinh ngạc nói với nhau: "Xem kìa! Bên kia có người đàn ông rất đẹp trai!”

"Chậc chậc, dáng vẻ của tổng giám đốc bá đạo, nhìn giống như người mẫu vậy."

"Thật là hâm mộ, anh ta tới đón người sao? Không biết là đón ai.”

Còn có một số người nước ngoài về nước dùng tiếng Anh khen ngợi người đàn ông ở cách đó không xa, Đường Thi cười cười, thấy Khắc Lý Tư đi thẳng tới phía cô.

Chung quanh là một loạt tiếng hít sâu.

Khắc Lý Tư đứng yên ở trước mặt Đường Thi, duỗi tay nhéo mặt Đường Thi một cái: "Máy bay hạ cánh muộn, làm tôi phải đợi thêm một tiếng đồng hồ”

"Làm việc tốt thường khó khăn mà.” Đối mặt với Khắc Lý Tư, Đường Thi dỡ xuống tất cả sự phòng bị, bộc bạch hết tình cảm cười cười với người bạn tốt của mình: “Mau lên, Duy Duy, chào hỏi chú Khắc Lý Tư đi."

"Chào chú Khắc Lý Tư!” Đường Duy dùng tiếng Anh lưu loát chào hỏi, Đường Thi và Khắc Lý Tư đều kinh ngạc, đặc biệt là Khắc Lý Tư: “Bảo bối, cháu biết nói tiếng Anh à?"

Hơn nữa còn nói rất tốt.

Đường Duy cười cười, vẫn dùng tiếng Anh giao

tiếp với Khắc Lý Tư: “Đúng vậy, có người đã dạy cháu.” Khắc Lý Tư nằm tay Đường Duy, một tay khác kéo

Anh nghĩ đến ngay Bạc Dạ. vali hành lý của Đường Thi: “Đi thôi, đã sửa sang lại phòng cho hai mẹ con rồi. Hai người định ở đây bao

lâu?”

"Xem tâm trạng đã" Đường Thi chớp chớp mắt voi Khác Lý Tự "Nhân tiên nghỉ đòng, dua Duy Duy di choi thêm một chút Ở nơi đất khách qué ngưoi, bọn họ lại hoàn toán không biết gì, có người đã kịp thời gúi tin tức của

Cương Thi cho một người đàn ông ở trong nước.

Bạc Ta nhìn Đường Thi và Khác Lý Tu nhin nhau cười trên ảnh chụp, ngón tay nám chặt lại.

Lâm Từ theo bản năng giải thích giúp Đường Thi: "Cô Đường và anh Khắc Lý Tư là bạn tốt, bọn họ quen biết nhau rất lâu rồi.”

Quen biết rất lâu rồi.