Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 331: Người đàn ông thần bí, đừng trốn tránh




Anh ta bị sự hận thù trong lời nói của Tô Kỳ làm cho chấn động, nhưng anh ta lại không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng Đường Duy: “Cụ thể chú cũng không hiểu rõ lầm. Duy Duy, chắc chắn là mẹ của cháu có lý do của cô ấy nên mới gạt cháu.”

Lúc trước khi Đường Thi một mình giấu diếm tin tức này, một mình cô đã chịu đựng bao nhiêu đau khổ chứ?

Đường Duy cũng từng ngây ngô không biết gì mà đi hỏi tin tức của Đường Dịch, lúc ấy chắc chắn cậu bé đã cắm vô số con dao vào trong lòng Đường Thì. Anh không nói gì, chỉ im lặng.. Truyện Bách Hợp

Nửa tiếng sau, Tô Kỳ lái xe đưa Đường Duy đến dưới lầu bệnh viện, sắc trời đã tối, trong tay Đường Duy xách theo đồ đạc Tô Kỳ vừa mới mua cho cậu bé khi đi dạo ở trung tâm thương mại, đứng ở cổng lớn vẫy vẫy tay với Tô Kỳ: “Tạm biệt chú Tô!"

"Tạm biệt." Trước khi đi Tô Kỳ huýt sáo một tiếng "Phái ngoan ngoãn nhớ chưa, nghe lời mommy của cháu." Đường Thi chỉ có một mình cháu, thằng nhóc. Bây giờ cháu là chỗ dựa tinh thần duy nhất của cô ấy.

Nhìn Tô Kỳ đi xa, Đường Duy xoay người đi tới phía thang máy, nhưng khi đi ngang qua trước sánh trực, bước chân cậu bé dừng lại, đột nhiên xoay người lại nhìn về phía sau.

Vẫn trống vắng như cũ, trong đêm khuya bệnh viện có vẻ yên tĩnh một cách đáng sợ, đặc biệt là khu nội trú, tựa như không có hơi thở của người sống, giống như là đang chơi game kinh dị.

Trái tim Đường Duy nhảy vọt lên, trong đại sảnh khu nội trú trống vắng vừa rồi, cậu bé nghe được rõ ràng ngoại trừ mình thì còn tiếng bước chân khác, rất nhẹ, nhưng thật sự tồn tại.

Đại sảnh bệnh viện tối đen giống như là ở trong địa ngục lạnh băng, ánh đèn u ám, ánh sáng mờ nhạt, cùng với âm thanh máy móc vận chuyển vang lên, Đường Duy đứng ở đó, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh, mở miệng nói: “Đừng đi theo nữa, tôi đã thấy các người rồi.”

Gần đây, cậu luôn cảm thấy có một thế lực khác đang trăm phương nghìn kế muốn xâm nhập vào cuộc sống của bọn họ, Đường Duy được di truyền sự cảnh giác và mẫn cảm của Bạc Dạ, giác quan thứ sáu của cậu bé không sai, thật sự có người đang âm thầm quan sát nhất cử nhất động của cậu bé và Đường Thi.

Cậu bé không biết rốt cuộc nhóm người này là tốt là xấu, nhưng âm thầm trốn tránh ở trong tối... chắc chắn là không phải chuyện gì chính đáng.

Đường Duy nhíu mày: “Còn không ra sao? Đừng để tôi tự mình đi tới."

Thật ra cậu bé chỉ là phô trương thanh thế, trên thực tế, bọn họ trốn ở đâu cậu bé cũng không biết.

Nhưng mà với kẻ địch, bọn họ cũng không biết rốt cuộc Đường Duy có phát hiện ra bọn họ hay không.

Đánh cược một lần thôi.

Quả nhiên, vài giây sau, cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng bước chân thanh thúy, so với lúc trước cố tình nhẹ nhàng đi theo phía sau Đường Duy thì đã quang minh chính đại hơn.

Đường Duy cũng quay đầu lại nhìn về phía phát ra âm thanh.

Vừa nhìn thấy, cậu bé ngây ngẩn cả người. Trước mắt là hai người đàn ông cao lớn đẹp trai, một lạnh một nóng, một người có khuôn mặt ngả ngớn, một người thì ngũ quan lạnh nhạt, hai bọn họ một người mặc đồ đen một người mặc đồ trắng, cả hai đều đội mũ ở phía sau áo hoodie lên, che khuất hơn nửa bên mặt.

Ba người cứ như vậy đối diện nhau, yên lặng đánh giá đối phương.

Hiển nhiên Đường Duy cũng không ngờ người đi theo mình mỗi ngày lại là người như vậy, cậu bé cho rằng ít nhất cũng sẽ là loại người hung thần ác sát của thế giới ngầm, nhưng mà bây giờ hai người ở trước mắt này...

Rõ ràng thân phận cũng không bình thường. "Vì sao theo dõi tôi?"

Đường Duy cau mày, đặt câu hỏi trước.

Người kia không nói lời nào vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng một người đàn ông bên cạnh lại nở nụ cười vô cùng sâu sa, nhìn gương mặt Đường Duy: "Nếu tôi nói là chỉ chơi đùa một chút, cậu tin không?"

Âm thanh có chút quen quen.

Đường Duy cười lạnh: “Anh cảm thấy tôi là loại trẻ em dễ bị lừa gạt sao?”

Người đàn ông ở đối diện ngây ngẩn cả người: “Cậu chính là trẻ em mà.”