Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 268: Em muốn chết sao, tôi sẽ thành toàn cho em!




Hàn Nhượng nhìn đứa trẻ trước mặt, khẽ nói: "Đường Duy, thiên tài suy cho cùng cũng là cái lợi của em, nhưng cũng có thể mang đến tai họa, em biết rõ điều đó không?"

Thông minh quá đôi khi lại là con dao hai lưỡi, Đường Duy tuổi còn nhỏ mà đã thông minh như vậy, xứng đáng với hai chữ thần đồng, nhưng đồng thời nó cũng sẽ kèm theo những ảnh hưởng không tốt, tệ hơn nữa là ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của thằng bé.

Đường Duy gật nhẹ đầu: "Em biết."

Vì vậy, thằng bé trước mặt mọi người mới giả vờ hoàn hảo như vậy.

Thằng bé cần thận nắm giữ, sắp xếp mọi kế hoạch của mình, biết tiến lui đúng lúc, có tài nhưng không kiêu ngạo, tâm tư của một đứa trẻ như vậy, đến tận cùng có kìm nén bao nhiêu sự vững vàng?

Hàn Nhượng không khỏi khen ngợi: "Em khiến anh rất khâm phục"

"Em cũng rất hâm mộ anh." Đường Duy nhìn vào mắt Hàn Nhượng, nhẹ giọng nói: "Rõ ràng là đại công tử, nhưng lại có thể ra vào những nơi tầm thường của người bình thường. Anh hiểu rõ cho cùng mình muốn cái gì, không bị đồng tiền làm cho mở mắt, em rất ngưỡng mộ anh. "

"Vậy thì điều này, sẽ là bí mật chung của chúng ta." Hàn Nhượng giơ ngón tay út hứa hẹn cùng Đường Duy: "Chúng ta giao hẹn nhau, sau này không được trước mặt bất kì ai nói về điều này, có thể hạ mình bảo vệ người còn lại, em không muốn bị vạch trần đúng không?"

Đường Duy biết Hàn Nhượng đang tìm cách giúp mình thay đổi để tự học cách bước đi trong tương lai, thì vui vẻ đồng ý, một lời đã định hẹn ước trăm năm không dối lừa.

Hai người trong màn đêm trao đổi tâm tình với nhau, sau đó Hàn Nhượng nói: "Được rồi, em đi ngủ đi. Mỗi ngày nghĩ bao nhiêu chuyện như vậy, đầu óc chắc hẳn rất mệt rồi. Hơn nữa, cho dù suy nghĩ của bản thân em trưởng thành thế nào đi nữa, cơ thể của em vẫn là một đứa trẻ thôi. Nếu không thể chịu đựng được thì phải làm như thế nào? "

"Được."

Đường Duy nhảy khỏi ghế số pha, đặt tất cả các biểu tượng trên máy tính về vị trí ban đầu, dọn dẹp hệ thống rồi cài đặt lại, tắt máy sau khi đảm bảo không còn dấu vết thao tác, rồi bước về phòng, trước khi đóng cửa lại thì vẫy tay với Hàn Nhượng thì thầm nói: "Chúc anh ngủ ngon!"

"Ngủ ngon." Hàn Nhượng cười đáp.

Ngày thứ hai Khương Thích vẫn đi làm như bình thường, Hàn Nhượng vẫn dậy sớm đưa cô đến công ty, động thái này khiến Khương Thích lại tiếp tục trở thành tâm điểm của bộ phận quản lý khách sạn.

"Nghe nói chưa? cậu Hàn buổi sáng đã chở cô ấy tới đây."

"Tôi tận mắt nhìn thấy luôn! Trời ơi!"

"Thật sao? Cô ấy cùng cậu Hàn liệu có quan hệ gì nhỉ?"

"Ngoài miệng thì luôn nói là quan hệ bạn bè, chẳng lẽ còn có chuyện gì bí mật mà không thể nói ra sao?"

"Tôi nghĩ có khả năng, cậu Hàn lần đầu tiên chở một người phụ nữ đến công ty làm việc. Bản thân anh ấy mỗi năm chỉ đến công ty có một lần. Lần này anh ấy lại năm lần bảy lượt đến gặp cô ấy hết lần này đến lần khác..."

"Đừng xúc phạm người phụ nữ đó, nói không chừng cô ta sẽ cho chúng ta sống không nổi mất..." "Ai cho ai không sống nổi?"

Một giọng nói sắc bén truyền vào tai đám người đang không ngừng xì xào đó, khiến vài người rùng mình. Giọng nói vừa rồi khiến Khương Thích đang đi ngang qua cũng phải nhìn sang, cô nhìn thẳng theo ánh mắt của mấy người ấy, thì phát hiện Uông Ngọc Linh đang đứng đó với một xấp tài liệu trên tay, chân đeo giày cao gót, y phục màu trắng, tóc ngắn ngang tai được cắt tỉa gọn gàng, cử chỉ tinh tế mà không kém nghiêm khắc nói với nhóm người đó: " Không biết sau lưng Khương Thích có làm gì đến mấy người hay không, nhưng tôi nghe thấy các người đang đằng sau lưng xúc phạm, hoài nghi đến cô ấy! " %3D

Khương Thích sửng sốt, Uông Ngọc Linh đang trút giận giúp cô sao?

"Hôm nào quá rảnh rỗi là kiểu gì mấy người cũng tìm chuyện để thảo luận sau lưng người khác, nếu có chuyện này tôi sẽ gọi Khương Thích qua đây luôn. Mấy người trước mặt cô ấy hỏi thử xem sao? Nếu đã không quan tâm đến năng lực của mình, thì sẽ chỉ muốn nói xấu sau lưng người khác. Chẳng trách bây giờ các người chỉ có như vậy. "

Uông Ngọc Linh lạnh lùng cười nhẹ nói: "Trở lại vị trí làm việc!" Mấy người đó rón rén nhanh chóng quay lại vị trí ban đầu rồi làm việc.

Khương Thích nhìn thấy khung cảnh trước mặt này, sững sờ rồi, không ngờ Uông Ngọc Linh lại lên tiếng giúp cô, sau đó nghĩ đến những gì Hàn Nhượng nói lúc đó Uông Ngọc Linh là kiểu người, nhìn việc không nhìn người, toàn tâm toàn ý với công việc, còn chính là kiểu người công tư phân minh rõ ràng.

Cô biết rằng nếu cô hoàn thành tốt công việc của mình, Uông Ngọc Linh chắc chắn cũng sẽ không làm cô khó xử.

Vì vậy, gần đây Khương Thích rất siêng năng trong công việc của mình, khoảng thời gian đầu tiên bắt đầu làm việc cùng Uông Ngọc Linh, cô ấy đã phủ nhận rất nhiều ý kiến của cô, còn bây giờ cô đã dần quen với phong cách làm việc của cô ấy. Cả hai đều là những người mạnh mẽ và quyết đoán.

Khương Thích làm việc rõ ràng nói một là sẽ không có hai, công việc được giải quyết gọn gàng nhanh chóng, và có phong cách sâu sắc. Vốn dĩ đã phần nào chiếm được trái tim của Uông Ngoc Linh. Lúc đầu tưởng cô là một nhân viên mới tầm thường, nhưng không ngờ lại lợi hại đến như vậy.

Hôm đó Khương Thích vác cơ thể kiệt sức rồi tan sở, buổi chiều này cô ấy có một cuộc họp, cô đã phải đứng trên giày cao gót cả buổi chiều, đứng đến mức sau mắt cá chân đã nổi cả mụn nước. Khi về đến nhà cô không khỏi thở dài một tiếng, vừa định nghỉ ngơi, cô nhận ra bên trong có điều gì đó không ồn.

Cửa nhà... lại bị mở ra rồi, nhưng không có âm thanh nào phát ra từ phòng khách.

Khương Thích bước vào nhà, mới phát hiện người đàn ông từng chìm trong ác mộng của mình đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, với đôi lông mày lạnh lùng, không khác gì trong mơ của cô.

Khương Thích vừa bước lên cầu thang, vừa quay mặt lại đã thấy Đường Duy đang bị Diệp Kinh Đường nắm chặt tay, Đường Thi xem ra có vẻ chưa về nhà, chắc là ra ngoài mua đồ ăn rồi.

Khương Thích lời nào cũng không thể nói ra nữa rồi, Diệp Kinh Đường cười: "Sao vậy, cô không muốn phản bác gì nữa sao? đã rơi xuống chết rồi sao cô Khương?"

Làm thế nào anh có thể tìm đến đây!

Khương Thích thân thể run lên cầm cập, lúc này cả Đường Thi và Hàn Nhượng đều chưa trở lại, điều này khiến cô vô cùng căng thẳng. Để có thể đối mặt với Diệp Kính Đường, cô cần phải có dũng khí rất lớn.

Vô thức siết chặt ngón tay hành động nhỏ này đã bị Diệp Kính Đường thấy được được, biết cô đang chột dạ, người đàn ông tàn nhẫn chế nhạo: "Nhìn thấy nó khiến tôi quá vui rồi, thậm chí không thể nói gì?"

Nhưng Khương Thích lại nói: "Anh thả Đường Duy ra cho tôi!"

Trái tim Diệp Kính Đường bị đâm thùng một nhát, tốt lắm, đã lâu không gặp, hai người đối mặt, câu nói đầu tiên, đã là quan tâm đến con trai của người khác!

Khương Thích, cô không có chút hối hận nào hay sao! Đã lừa dối anh ta lâu như vậy, giấu giếm lâu đến thế, từ trước tới nay không có kẻ nào co the đối xử với Diệp Kính Đường hắn ta như vậy, nhưng chỉ có người phụ nữ táo bạo này hết lần này đến lần khác thách thức giới hạn của anh ta!

Diệp Kính Đường thản nhiên hất tay một cái, chợt có người xung quanh xông tới, giữ chặt Khương Thích, Khương Thích nói: " Anh trước tiên hãy thả Đường Duy ra!"

Tốt lắm, đến bây giờ mà âm thanh trong miệng vẫn là quan tâm đến người khác.

Diệp Kính Đường đôi khi muốn hỏi Khương Thích, muốn rạch nát trái tim sắt đá ấy của cô, hỏi cô, trong mắt của cô, rốt cuộc có tồn tại anh không! "Khương Thích, hiện tại cô còn rảnh rỗi để lo lắng cho người khác."

Cả thế gian này đều bị lừa gạt, ngay cả hắn mà cũng dám lừa gạt!

Diệp Kính Đường khẽ cười một tiếng, nụ cười đó giống như thứ quỷ dị trong mắt Khương Thích, hai mắt cô đỏ hoe: "Diệp Kính Đường..."

Anh thấy tên mình từ miệng cô, trong lòng thấp thoáng sự thất vọng vô cùng.

Diệp Kính Đường thấy cả người khó chịu vì Khương Thích nhắc tên của hắn.

"Tôi cho cô hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn đến đây, trở về bên tôi, làm người hầu hạ cho tôi. Thứ hai... để cho tên nhóc hôi hám này rất nhanh thật sự biến mất khỏi thế giới này."

Diệp Kính Đường hai mắt màu hổ phách liếc, đồng tử nhìn thằng: " Cậu không phải rất muốn chết sao? Tôi có thể giúp câu thành toàn thế nào?"