Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 193: Nhìn thấy cô ấy rời đi, anh cũng mau trở về




Người đã đi rồi, không để lại bất cứ thứ gì. Bạc Dạ cảm thấy bản thân giống như bị bỏ rơi, mặc dù Lâm Từ không thích thái độ của Bạc Dạ đối với Đường Thi nhưng khi thấy Bạc Dạ tuyệt vọng muốn giữ lại nhưng không giữ lại được gì thì cậu ta cảm thấy đau lòng cho anh.

Anh ta nói: "Cậu Bạc Dạ, bỏ đi." Bây giờ đau khổ như vậy thì có ích gì, lúc đầu người quay lưng lại với Đường Thi cũng là anh ta. Vậy thì không bằng bỏ đi, duyên phận cứ như vậy mà kết thúc đi. Anh làm sai, cô cũng buông tha rồi.

Nhưng Bạc Dạ nghẹn ngào, giọng nói như mất hết sức lực: "Tôi không cho phép! Tôi tuyệt đối sẽ không để cho người đàn ông khác chạm vào cô ấy!" Cô là của anh! Cho dù anh không cần nữa nhưng cô vẫn là của anh! Thứ thuộc về Bạc Dạ anh trước giờ chưa có việc để người khác nhúng tay vào! Đường Thi yêu anh nhiều năm như vậy, làm sao có thể để cho một người đàn ông không biết từ đâu xuất hiện lừa đi mất chứ!

Lòng tự trọng của anh hết lần này đến lần khác tự lừa dối chính mình, không biết là an ủi ai: "Không thể nào, không thể nào, cô ấy sẽ không chạy theo người đàn ông khác đâu..." Hai mắt anh đỏ lên, liên tục nói lặp đi lặp lại câu nói đó vô số lần, anh giống như đã phát điên lên, ấn mạnh vai Lâm Từ, ánh mắt dữ tợn như muốn giết người: "Điều hết tất cả người đứng sau của Tùng Sam ra đây! Nếu anh ta dám động vào Đường Thi tôi sẽ khiến cho anh ta thân bại danh liệt!"

Khi Đường Thi đàn trên đường trở về nhà, hơi thở vẫn chưa ổn định. Sau khi Tùng Sam xuống xe, liếc nhìn phần xe bị đập hư rồi tự nhủ: "Sức lực không tồi đâu."

Đường Thi không nói gì, về đến nhà cô vẫn mang vẻ mặt buồn rầu, hễ cứ nghĩ đến việc nhìn thấy Bạc Dạ làm phiền hai mẹ con cô thì tâm trang liên không tốt, Tùng Sam hôm nay vô cùng nhiều lời, anh ta liền hỏi: "Cô và anh ta qua lại thế nào?"

Đường Thi vẫn không nói gì, qua một lúc sau mới thở dài nói: "Không muốn nói chuyện nữa, cũng không muốn nấu cơm, tối nay anh ăn mỳ gói đi."

Tùng Sam nghĩ: Có chuyện gì vậy? Sao lại liên lụy đến cả bữa tối của anh ta rồi? Anh ta cảm thấy bản thân vô cùng vô tội. Nhưng biểu cảm trên gương mặt anh ta vẫn như cũ chọn dáng vẻ uể oải nhướng mí mắt lên: "Đặt đồ ăn ngoài đi."

Đường Thi đáp một tiếng, không ngờ người đàn ông này lại lấy điện thoại ra đặt trước mặt cô. Đường Thi nói: "Làm gì?"

Tùng Sam nói: "Đặt đồ ăn ngoài."

Đường Duy nhảy đến: "Chú muốn mời ăn à?"

Tùng Sam tựa ậm ở ừ một tiếng, anh ta nghĩ vẫn nên giải thích một chút, mặc dù phải nói ra nhiều như vậy anh ta cảm thấy có chút tốn sức: "Bởi vì tôi nên mới kích động đến Bạc Dạ, vậy nên để bồi thường tôi sẽ mời hai người bữa tối."

Đường Duy nhìn thấy Đường Thi vẫn buồn phiền liền nhường cô một bước: "Chú nhỏ, để con! Có lẽ bà dì của mommy lại đến rồi!"

Tùng Sam liền bật cười: "Cháu có biết bà dì có nghĩa là gì không?"

Đường Duy nói: "Bạn học sinh lớn nhất trong lớp cháu thường nói giáo viên như vậy, dù sao cũng lúc giáo viên tức giận."

Đường Thi nhìn cậu bé: "Sau này con nít không được học mấy từ đó, những từ đó không tốt."

Đường Duy nói: "Con biết rồi, là đang mắng người phải không ạ? Giống như... vậy." "Đường Duy!" Đường Thi cao giọng, cảm xúc vô cùng kịch liệt: "Sao con mới đi học vài ngày đã học cái hư rồi?"

Đường Duy trốn sau lưng Tùng Sam: "Con chỉ nói như vậy, con vẫn chưa có học thói quen chửi thề, mẹ đừng tức giận..."

Đường Thi dường như cảm thấy bản thân tức muốn thổ huyết rồi, sau khi ăn xong bữa tối liền trực tiếp kéo Đường Duy đi giáo dục tư tưởng. Bữa tối là do Tùng Sam đặt, cô cũng không biết là hết bao nhiêu tiền, lúc dạy dỗ Đường Duy xong đi ra ngoài dọn dẹp vệ sinh thì nhìn thấy hóa đơn đang nằm trong thùng rác. Cô nhặt hóa đơn lên xem, bọn họ đặt bốn món vậy mà lại ăn hết hơn tám trăm.

Đường Thi càng ngày càng nghi ngờ thân phận của Tùng Sam, ăn một bữa liền vung tay như vậy, có lẽ anh ta không chỉ là một nhà thiết kế game. Cô nhớ lại giá cây bút máy lần trước anh ta mua cho Đường Duy, trong lòng Đường Thi càng này sinh thêm nhiều nghi ngờ, bộ mặt thật của Tùng Sam rốt cuộc là gì? Tại sao... anh ta lại sống ở nơi nhỏ bé này?

Ngày hôm sau tỉnh lại, hiếm khi thấy Tùng Sam không ngủ nướng nửa, Đường Thi đánh răng chải tóc xong đi ra ngoài thì gặp Tùng Sam, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, cong cong eo nhíu đôi mắt phượng lại, trông như một siêu mẫu nào đó trên tạp chí nước ngoài.

Đường Thi nhìn Tùng Sam một hồi lâu mới hỏi: "Tùng Sam, anh rốt cuộc là ai?"

Tùng Sam quay người lại: "Sao cô lại hỏi tôi cái này?"

Đường Thi nhíu mày: "Tôi nghĩ có thể anh không phải là người bình thường."

"Đoán đúng rồi, tôi là ma cà rồng đó." Tùng Sam lười biến nói một câu khiến cho Đường Thi không biết nên khóc hay cười. Anh ta không muốn trả lời trực tiếp à?

Có điều bất kể Tùng Sam là ai đi chăng nữa, chỉ cần không gây ra nguy hiểm cho sự tồn tại của Đường Duy thì không có vấn đề gì cả. Tuy rằng mấy ngày này tiếp xúc với anh ta, cảm thấy anh ta có chút lạnh nhạt nhưng cũng không xấu tính và vô cùng kiên nhẫn đối với Đường Duy, có lẽ sẽ không xảyra việc bắt cóc như lần trước...

Đường Thi cảm thấy bản thân đã chịu quá nhiều sự kinh hãi rồi, bây giờ lại bị một người không rõ thân phận làm cho trông gà hóa cuốc. Hôm nay cô phải đến công ty tiếp nhận một cuộc phỏng vấn, do cô và Tùng Sam cùng nhau phỏng vấn, trong phòng làm việc nói hai người họ chịu trách nhiệm cho vẻ bề ngoài, trước đây vô cùng có mặt mũi, người khác nhìn vào cảm thấy trai xinh gái đẹp còn làm về ngành game, lợi hại biết chừng nào. Vì vậy hai người không một ai đến muốn cả, họ đến công ty rất sớm để chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn này, thời gian thống nhất là 9 giờ nhưng vì lịch sự nên 8 giờ 30 bọn họ đã có mặt ở đó.

Hôm nay Tùng Sam mặc một chiếc áo len dày, bên dưới mặc một chiếc quần tây khoe ra đôi chân thẳng tắp của mình, trông anh ta chẳng khác gì một nam minh tinh cả.