Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 179: Cậu bé cứ như thần đồng vậy, thực sự rất thông minh!




Nhưng mà thanh âm này đã đánh thức Tùng Sam vừa ngồi dậy đã híp con mắt lạnh lùng như đại ma vương, Đường Thi khom lưng đứng ở cửa, chăn bông tuột khỏi người anh ta, anh ta không có mặc áo nhìn rất mê người. Dù ngồi trước máy tính quanh năm nhưng trên ngực lộ rõ những múi cơ.

Đường Thi lúc nào cũng không nhịn được đem khuôn mặt thành anh trai của mình: "Tôi làm phiền anh rồi sao?"

Tùng Sam mơ hồ đáp lại, vươn tay đỡ trán, luồn ngón tay vào tóc anh. Anh nheo mắt nhìn Đường Thi.. Truyện Sắc

"Mấy giờ rồi?"

Đường Thi khô khan nói: “Buổi sáng... chín giờ sáng..."

Vừa dứt lời Tùng Sam lại ngã xuống gối, cả người trực tiếp rơi vào chế độ ngủ say.

Tới rồi, tới rồi, ngủ trong một giây cũng là một loại kỹ năng a.

Đường Duy cẩn thận từng li từng tí nói: “Chú con ngủ tiếp rồi hở mẹ?"

“Ừ, chúng ta ra ngoài trước đi."

Đường Thi kéo Đường Duy ra khỏi phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại. Trong phòng, Tùng Sam nghiêng mặt ngủ nhưng không có vẻ lạnh lùng xa cách mà ngược lại cảm thấy yên bình hơn, sống mũi anh rất thẳng càng thể hiện rõ độ đẹp trai của anh. Có thể thấy chiếc giường này rất hợp phẩm vị của anh ta, hiển nhiên ngủ rất thoải mái.

Buổi chiều Đường Thi dứt khoát mang theo Đường Duy đi làm thủ tục nhập học ở trường quốc tế. Cô giáo tiếp đón bọn họ rất sốc khi nghe nói về tuổi của con trai Đường Thi.

"Cháu bé mới năm sáu tuổi? Học sinh học sớm nhất ở trường này cũng phải bảy tuổi."

"Cô ơi, con có thể học được ạ!"

Đường Duy nắm lấy tay Đường Thi: "Những gì nên học con đã học qua hết rồi."

Bộ dáng Đường Duy rất ưa nhìn, lễ phép, thầy cô chưa bao giờ thấy đứa nhỏ nào dễ thương như vậy, cười với cậu bé.

"Vậy thì con cứ thử làm một bài kiểm tra nhập học trước đi. Nếu như đậu thì con đến trường chúng ta học cùng các anh chị được không nào?"

“Dạ được ạ!" Đường Duy tự tin, khi ở nhà Bạc Da, ngày nào rảnh rỗi cậu bé đều đến phòng làm việc của anh, suốt ngày ngâm mình trong đó đọc đủ thứ sách kì lạ. Cái đầu nhỏ này của cậu bé đã sớm chứa rất nhiều thứ rồi.

Đường Thi đưa Đường Duy đến chỗ thi sau đó nói với Đường Duy: "Mẹ ở ngoài đợi con, con đi thi trước đi."

"Vâng ạ." Đường Duy cổ vũ mẹ mình: “Mẹ ơi, mẹ yên tâm con chắc chắn sẽ làm được."

Nửa tiếng sau.

Cô giáo bị sốc khi chấm bài kiểm tra, cô ấy bắt lấy Đường Duy: "Đây...

đây có phải bài con tự làm không?"

Đường Duy gật đầu: “Vâng!"

Cô giáo cao giọng nói: "Có khả năng giải Toán học Olympic cấp thấp, có thể dùng thành ngữ để đặt câu, dùng câu nói của người nổi tiếng? Còn luyện được chữ Sấu Kim sao? Đây là con tự học hết cả sao?" Đường Duy nói: "Không phải, con là ở nhà người khác học được." Ngụ ý là trước đây khi cậu bé bị cưỡng chế đưa về nhà họ Bạc, nền giáo dục ưu tú của Bạc Dạ đã ảnh hưởng rất lớn đến cậu bé.

Đường Thi nhìn dòng chữ trên tờ giấy thi Đường Duy, tuy còn non nớt nhưng quả thực là phông chữ Kim Sấu, nếu chưa từng luyện tập sẽ không thể nào viết được.

Cô lặng lẽ hỏi cậu: “Là anh ấy kêu con luyện phải không?" Ý anh ấy là

Bạc Dạ.

Đường Duy gật đầu: “Ba nói phông chữ này tao nhã, luyện từ nhỏ cũng có chỗ tốt của nó."

Đây có lẽ là một trong số ít những điều Bạc Dạ nỗ lực làm được đối với

Đường Duy.

Giáo viên nói rằng trình độ phát triển trí tuệ của Đường Duy so với trẻ em bình thường cao hơn rất nhiều, sau khi khen ngợi rất nhiều, cô ấy bắt đầu giúp Đường Duy đăng ký và làm thủ tục nhập học.

"Cô Đường, ngày mai cô lại đến và mang theo đầy đủ giấy tờ để chúng tôi giúp cậu bé hoàn thành thủ tục nhập học càng sớm càng tốt nhé."

Đường Thi đáp lại, cô giáo mỉm cười sờ vào mặt Đường Duy, làm sao lại có một đứa trẻ thông minh và xinh xắn như vậy chứ!

"Vài ngày nữa con sẽ lên lớp một khác với trường mẫu giáo lúc trước.

Con có khóc không?"

"Con sẽ không khóc đâu."

Trong mắt Đường Duy đầy sự tò mò: “Con sẽ nghiêm túc học chữ!”

Ấn tượng của cô giáo đối với mẹ con nhà bọn họ rất tốt, khi Đường Thi dẫn Đường Duy đi, bọn họ còn lén ở sau lưng vụng trộm nghị luận.

“Có một đứa con hiểu chuyện như vậy thật là tốt số mà”

"Mẹ cậu bé trông cũng rất có khí chất nha. Có khi cô ấy là cô chủ nhà

giàu đấy chứ lại?"

"Vậy tại sao chồng cô ấy không đến, không phải là loại thông gia kia chứ."

"Thật đáng thương, một cặp mẹ con tốt như vậy, cứ như vậy bị lãng phí thời gian thanh xuân sao."