Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1734




Chương 1734

Mà Đường Duy trong giây phút này, nhìn Tô Nhan đi vào cửa, hơi thở của cậu lập tức rối loạn, thậm chí tứ chi còn cứng đờ vài giây, khôi phục tinh thần lại, nói: “Tô Nhan..”

“ừm Tô Nhan mặc áo choàng tắm, áo tắm dài che đến đùi lộ ra hai chân thẳng tắp thon dài, lộ ra dưới ánh đèn trong phòng tối tăm vào ban đêm, trắng đến chói mắt.

Hầu kết của Đường Duy giật lên giật xuống, “Buổi tối em ngủ ở chỗ này, ngày mai anh đưa em đi…”

“Tôi biết rồi”

Con ngươi Tô Nhan lạnh băng, cứ như là từ trước tới nay cô không có tình cảm gì vậy, có lẽ trước kia trong mắt cũng có ánh sáng, nhưng hiện giờ đều đã bị dập tắt hoàn toàn, cô nhìn Đường Duy, “Giường, là trải cho tôi sao?”

Đường Duy còn chưa kịp nói, Tô Nhan đã đi tới mép giường, hiện giờ trong mắt trong đầu Đường Duy toàn bộ đều là cặp chân trắng bóng kia của Tô Nhan, chân, chân, chân, chân của cô cậu có thể chơi một năm, bắt lấy chơi rồi đè lên chơi, liếm cũng được!

Nhưng mà giờ phút này, chủ nhân của hai chân, đã chui vào ổ chăn ngay lập tức, như là gấp gáp muốn giấu mình vậy.

Không nhìn thấy chân.

Biểu cảm của Đường Duy lập tức lạnh xuống Tô Nhan thật sự rất muốn lấy gối đập lên khuôn mặt đẹp trai kinh thiên động địa kia của cậu, cô nhìn cái đã hiểu rồi đó tên khốn! Cái biểu cảm thất vọng không vui vẻ đó là có chuyện gì xảy ra vậy chứ!

Đường Duy thấy cô đã chui vào, đi qua dém chăn thay cô, đây là sự hoà bình hiếm thấy của hai người, Đường Duy nói, “Em ngủ một mình có sợ không?”

Tô Nhan kiên định lắc đầu, “Sẽ không”

Đường Duy kiên định gật đầu, ánh sáng trong mắt bỗng loé lên, “Em nhất định sẽ sợ đúng không?”

Giọng của Tô Nhan đã run hết cả lên, “Tôi nói là không”

“Không, em sẽ sợ”

Vừa dứt lời Đường Duy đột ngột xốc cái chăn cô đang nắm chặt kia lên, “Cho nên tôi cần phải ngủ cùng cô, nếu không cô sợ thì làm sao bây giờ”

“..” Tôi nói là không sợ mà tên khốnI!!

Thật ra Tô Nhan muốn chạy, nhưng cô là một cô gái quá tỉnh táo lý trí, nếu cơ thể và hành vi của cô thật sự có vấn đề mà nói, một mình đi ra ngoài thì xác suất xảy ra vấn đề sẽ cao hơn, xấu mặt trước mặt Đường Duy, cũng tốt hơn là mờ mịt mà rời đi một mình rồi sau đó xảy ra chuyện không biết được, ít nhất.

Tô Nhan nắm chặt ngón tay, ở chỗ Đường Duy, cô đang ở trong phạm vi có thể khống chế được.

Trong một thoáng do dự như vậy, Đường Duy đã chui vào, vào lúc Tô Nhan còn chưa kịp phản kháng, eo đã bị người ta ôm lấy.

Đường Duy mạnh mẽ hít một hơi, như là đang cướp đoạt khí oxi xung quanh cô, sau đó giọng khàn khàn nói, “Em thơm quá”

Tô Nhan nói, “Anh muốn làm gì?”

“Em đã dùng sữa tắm của anh đi Đường Duy tự quyết mà lẩm bẩm, “Vậy nên trên người em đều là mùi của anh đó, Tô Nhan”