Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1726




Chương 1726

Tô Nhan là con gái An Mật. Cô vẫn luôn biết rõ An Mật là một trong những hung thủ đã hại cô. Cô cũng ý thức rõ được một điều rằng, thật ra đời này cô có quá nhiều nuối tiếc. Bàn tay độc ác phía sau là Vinh Nam vẫn ngồi trên vương vị cao như trước, cô không thể hận cũng không thể động vào, chỉ có thể mặc cho sự thật chôn vùi theo thời gian. Nếu như không có Bạc Dạ, có lẽ Đường Thi sẽ không thể trụ vững được trước sự thật tăm tối như vậy.

Nhưng Đường Duy lại vô tội như vậy.

Hai đứa nhỏ đều là những đứa bé ngoan, chỉ tiếc thời gian trôi qua một cách lãng phí… Bóng dáng hồn nhiên ngây thơ năm đó không thể nhìn thấy được lần nữa.

Đường Thỉ tiến lên, “Đi thôi con”

Đứa trẻ, cho dù Đường Duy có lớn thế nào thì từ trước đến giờ trong mắt Đường Thi vẫn luôn là một đứa bé, vẫn là đứa bé sẵn sàng giơ vũ khí lên để bảo vệ cô, “Cứu Tô Nhan, có lẽ cũng là cứu chính mình”

Cứu lấy cuộc sống đã bị ông trời đùa bỡn đến mức chia năm xẻ bảy.

Đường Duy theo bước Đường Thì đi ra ngoài, Bạc Dạ đứng sau lưng bọn họ, nhìn bóng lưng đã đi xa của hai người mà siết chặt nắm tay.

Đúng vậy, hai mẹ con bọn họ còn phải chịu đựng còn nhiều hơn cả những gì mà Bạc Dạ anh trả giá… Tất cả những gì anh có thể làm chính là trở thành nơi trú ẩn an toàn cho họ.

Khẽ cười một tiếng, Bạc Dạ xoay người gọi điện thoại, “Nghe nói gần đây thắng nhóc nhà anh trở về rồi hả?”

Nhìn chiếc đèn chùm sang trọng treo trong nhà, Bạc Dạ lặng đi vài giây sau khi nghe câu trả lời của đối phương. Trong vài giây đó, thời gian chảy qua người anh dường như đột ngột dừng lại, sau đó điên cuồng chảy ngược lại, như thể anh vẫn còn là vị đế vương hô mưa gọi gió năm đó.

Nhưng sau khi sự trầm mặc trôi qua, thời gian ầm ầm sụp đổ, mọi giới tuyến trói buộc phía sau lưng anh từ từ tan biến như mây khói Người đàn ông nắm lấy điện thoại, không nhúc nhích nói, “Đừng trở về, tuyệt đối, đừng về”

Tô Nhan thật sự chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình có thể gặp được Đường Thi, ân nhân của cô, tia sáng và hy vọng của cô bé cứ thế mà đứng trước mặt cô, phong trần mệt mỏi tới nói với cô rằng, “Nhan Nhan có đồng ý về với cô không?”

Còn Đường Duy đứng bên cạnh cô ánh mắt lạnh lùng kiên nghị.

Giống như khi cô vẫn còn bé run rẩy trong một góc, có người đã hung hăng đạp vào bức tường vây nhốt cô từ phía sau, đôi bàn tay đáng tin kia đã dùng sức kéo cô ra khỏi nhà giam, lực đầy dứt khoát không cho phép cô có bất kỳ hành động kháng cự nào, khi ngoái đâu lại, đối mắt với cô chính là đôi mắt đen kịt của Đường Duy.

Ngay lúc Đường Thi còn chưa kịp hỏi xong thì Đường Duy đã lao tới, Tô Nhan còn chưa kịp phản ứng lại đã bị người kia hung hăng ôm chặt vào lòng.

Thế giới này, trời đã sáng rồi.

“Em không sao chứ?”

Đường Duy ôm chặt Tô Nhan, sau đó đưa tay xoa đầu cô, “Trì Liệt có làm gì em không?!”

Đường Thi đưa tay lên che mắt, “Con trai à, con đây là đang làm gì thế..”

Đường Duy sốt sảng ôm chặt cô tựa như xác nhận Tô Nhan đã an toàn, “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, về với anh đi”

Lúc này Tô Nhan đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, cô chỉ có thể nhẹ nhàng từ chối: “Chú Khắc Lý Tư rất tốt với em…”