Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1705




Chương 1705

 

Cố Mang cũng bị Sakahara Kurosawa làm cho tức giận đến nỗi bật cười: “Người anh em, cậu có ý gì vậy? Tôi gắp cho Lạc Du Du ăn chứ không phải để cho cậu ăn”

 

©ó thể hiểu được là ghen tuông, chỉ là.

 

Cậu ta cũng có thể gắp hết tất cả đồ ăn ở trong chén của cô ấy mà.

 

Sakahara Kurosawa còn chưa nuốt hết những thứ trong miệng nhưng lại nhíu chặt chân mày, trên khuôn mặt đẹp trai viết đầy chữ “bố mày vui vẻ”: “Du Du không thích ăn những thứ này”

 

Lạc Du Du lập tức nói: “Tôi thích ăn!”

 

“Em nói dối!”

 

Sakahara Sakursawa vừa nhai vừa nói: “Lúc trước khi còn ở chung anh thấy em không thích ăn hải sản! Bóc một con tôm mất rất nhiều công sức, một đĩa tôm em có thể ăn hai con đã là nhiều rồi! Sao bây giờ Cố Mang gắp tôm cho em thì em lại ăn!”

 

Thói quen còn có thể nói đổi là đổi sao!

 

Sắc mặt Lạc Du Du đỏ lên, cô ấy nắm tay áo Cố Mang đâm vào mắt Sakahara Kurosawa làm cho anh ta cảm thấy đau, nhưng mà lời nói tiếp theo của cô ấy lại càng đâm mạnh vào trong trái tim của anh ta.

 

“Lúc trước tôi không ăn! Tất cả chỉ vì muốn để cho anh ăn!”

 

Giọng nói của Lạc Du Du khẽ run: “Tôi ở bên cạnh bận rộn lột tôm cho anh! Cho anh cả một bát…Cho tới bây giờ tôi chưa từng nói tôi không thích ăn, chỉ bởi vì anh thích…Cho nên cho anh hết…”

 

Bọn họ từng ở chung, lúc ăn tôm Lạc Du Du luôn yên lặng không nói lời nào ở bên cạnh bóc vỏ, ngón tay nhỏ giống như ngọc trắng tốn rất nhiều sức bận rộn bóc vỏ, lột xong một con bèn đặt ở trong đĩa của Sakahara Kurosawa. Khi đó Sakahara Kurosawa yên tâm thoải mái hưởng thụ tất cả mọi thứ mà Lạc Du Du làm cho anh ta, mà hình như: anh ta cũng chưa từng hỏi cô ấy có thích ăn món này hay không đã tự động ngầm thừa nhận rằng cô ấy không thích ăn.

 

Thực tế thế nào chứ?

 

Cô ấy cho anh ta hết.

 

Tại sao lại như vật Lúc này sống mũi của Sakahara Kurosawa đột nhiên cảm thấy chua xót, anh ta…Đã không thể chịu sự đả kích của những ký ức trong quá khứ, Lạc Du Du đã từng đối xử tốt với anh ta bao nhiêu thì bây giờ anh ta lại trở nên đáng thương bấy nhiêu, tất cả những thứ bị anh ta xem nhẹ đều tỏa sáng lấp lánh.

 

Nói xong những lời này bầu không khí ở trên bàn đều trở nên im lặng.

 

Lạc Du Du nắm chặt đũa gắp từng thứ ở trong chén bỏ lại vào trong chén của Sakahara Kurosawa, động tác cứng ngắc lại rất cố chấp.

 

Lúc này cô ấy ngây thơ nhưng lại tàn nhẫn đấu tranh với anh ta, hành vi và cử động giống như một đứa trẻ lại làm cho Sakahara Kurosawa cảm thấy vô cùng đau lòng.

 

Cô ấy nói: “Cho nên bây giờ tôi không cần nữa, không cần anh phải tốn sức gắp cho tôi, tôi thích ăn thì tôi sẽ tự ăn”

 

Rốt cuộc anh ta đã bỏ qua bao nhiêu tình yêu không hề sợ hãi của cô ấy lúc trước?

 

Đến mức bây giờ muốn đối xử tốt với cô ấy rốt cuộc lại không được tiếp nhận.

 

Sakahara Kurosawa biểu lộ giống như là muốn khóc, khuôn mặt gượng ép nở nụ cười: “Đừng, lúc trước anh không biết nhưng bây giờ anh đã biết rồi nên anh cũng có thể gắp thức ăn cho em…”

 

Đừng như vậy… Từ chối anh ta giống như từ chối một người xa lạ.

 

Lạc Du Du khăng khăng rằng cô ấy không cần, trong suốt quá trình cơ thể của cô ấy đều nghiêng về phía Cố Mang rõ ràng là đang cầu xin chỗ để dựa vào, Sakahara Kurosawa không thể nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy như vậy nên anh ta đi tới trước một bước, cô ấy bèn lùi lại một bước, lùi lại một bước lại gần Cố Mang thêm một bước.