Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1696




Chương 1696

Đường Duy không thể lập tức nhét Từ Thánh Mân vào bình hoa rồi đem đi làm vật xét nghiệm, ngoài cười nhưng trong không cười tức giận trừng mắt với Từ Thánh Mân một cái, sau đó nói: “Được rồi, là anh rất nhớ em ng tới được, chuyển lời Là anh rất nhớ em.

 

Đường Duy này ngay cả lúc thừa nhận nhớ người ta cũng rất kiêu ngạo, giống như là một con ngựa hoang khó thuần phục, cả đời chỉ lang thang và xông xáo, không có bất kỳ thứ gì có thể ngăn bước chân của cậu.

 

Tô Nhan cười: “Tôi không nhớ anh”

 

Chỉ bốn chỉ ngắn ngủi lại đâm thẳng vào tim Đường Duy như một lưỡi dao sắc bén.

 

Đường Duy nở một nụ cười còn vui vẻ hơn cả cô và nói: “Em bây giờ đúng là rất biết cách làm người khác tổn thương đấy, Tô Nhan”

 

“Do anh dạy tôi mà” Tô Nhan khẽ nói: “Hiểu rõ rồi thì đừng liên lạc với tôi nữa, tôi của bây giờ sẽ làm anh tổn thương hơn bất kỳ người nào khác. Năm đó anh như thế nào, tôi như thế nào”

 

Không muốn lại làm người tốt nữa, dù sao đâu đâu cũng đều nói cô có tội.

 

Loại người như cô, dù có chết cũng chẳng có vấn đề gì. Không sao cả, dù sao sinh ra không được lựa chọn, gánh vác tội danh cũng không được lựa chọn, yêu người nào cũng không được lựa chọn, đến cuối cùng chết như nào thì sẽ do cô ấy quyết định sao?

 

Ngay cả việc mình bị tổn thương cũng không sợ thì sao lại sợ làm tổn thương người khác chứ.

 

Sau khi bị tổn thương tới mức đau đớn tột cùng, một mình rơi lệ trong bóng đêm, ai thương ai biết, dù sao tất cả mọi người cũng đầu rất giả tạo.

 

Tô Nhan cười đỏ mắt, trong suốt quãng thời gian không gặp Đường Duy, cô đã tự công kích mình rất nhiều lần.

 

“Cứ quyết thế đi, ngủ ngon nhé Đường Duy”

 

Cô ấy dịu dàng nói năm chữ cuối cùng, hàm chứa tình yêu thương sâu đậm, nhưng Đường Duy nghe thấy lại cảm thấy rất trào phúng.

 

Sâu trong trái tim vừa chua xót vừa đau đớn, giống như là cực hình Cậu nắm chặt điện thoại, yết hầu giật giật: “Đừng chúc ngủ ngon, không cho phép chúc ngủ ngon, giờ anh sẽ tới, ngủ cùng với anh đi”

 

Sakahara Kurosawa và Từ Thánh Mân đang nghe lén hai người bọn họ nói chuyện phiếm bên cạnh cùng há to miệng, tác phong hành sự này của Đường Duy đúng là không thay đổi chút nào!

 

Sakahara Kurosawa xoa mồ hôi lạnh, khẽ nói với Đường Duy: “Hôm nay chúng ta… tới đây là để chúc mừng ngày kỷ niệm của Thánh Mân”

 

“Kỷ niệm cái rắm ấy” Đường Duy không thèm suy nghĩ gì mà trở mặt nói: “Anh ta yêu đương với Lam Thất Thất yêu đương có liên quan gì với tôi, hai người bọn họ kỷ niệm ngày hẹn hò thì tôi tham gia làm gì chứ?”

 

Mẹ kiếp! Lúc trước cậu đâu có nói như vậy chứ! Lúc đó cậu còn thề non hẹn biển muốn tới cùng chơi đùa với nhau mà!

 

Từ Thánh Mân tức giận tới mức ho khan: “Cậu năm mơ đấy à! Làm như tôi muốn yêu đương với cậu lầm ấy! Tôi không tới mức tự chịu khổ thế đâu!”

 

Đường Duy quay người đi ra ngoài, Sakahara Kurosawa giữ chặt cậu lại: “Cậu đi thật đấy à, Thất Thất còn chưa tới đâu”

 

“Vậy cậu chuyển lời hộ tôi là chúc cô ấy hôm nay chơi vui vẻ”

 

Đường Duy nói rất thản nhiên, giống như trong mắt cậu, chuyện này chẳng có gì to tát cả: “Dù sao thì mấy người bạn cũ cũng đều tới đây cả, các người cũng sẽ không nhàm chán đâu”