Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1679




Chương 1679

 

Biển số xe nhìn quen đến lạ lùng, chí là nhất thời không nhớ ra được nó là của ai.

 

Men theo lối đi quay trở lại phòng khách ở trên lầu, thì nhìn thấy một người đàn ông to lớn ngồi trên sô pha đang nheo mất mỉm cười vẫy tay với anh ta: “Xin chào, chú”

 

Đây không phải, đây không phải là Trì Liệt sao?

 

Khuôn mặt lớn tuổi của Tô Kỳ thoáng chốc nở nụ cười tươi hơn hoa: “Trì Liệt à, hôm nay sao cậu lại tới đây?”

 

“Cháu đến để ăn cơm do Nhan Nhan nấu”

 

Trì Liệt mỉm cười, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Đã lâu rồi cháu không được ăn đồ ăn do em ấy nấu, nên mới tới đây để ăn chực ạ”

 

“Ba, đừng nghe anh ấy nói nhảm. Hôm nay anh ấy đón con tan làm, nên nhân tiện con làm bữa tối cho anh ấy thôi”

 

Tô Nhan đang rửa rau ở bên trong: “Nghe giọng điệu của anh ấy nói như thể con đặc biệt làm cho anh ấy ăn không bẵng vậy đó”

 

“Không phải sao”

 

Trì Liệt dựa lưng vào ghế sô pha, nhìn trần nhà, như đang trâm ngâm cong đôi môi lên nói: “Ai biết được bữa ăn này có người dù đã mong nhớ rất lâu rồi nhưng cũng không ăn được đấy chứ”

 

Đường Duy đang ngồi ở nhà đột nhiên hắt xì hơi một cái Tuy nhiên, Tô Kỳ cho rằng nhà cửa náo nhiệt lên là một điều tốt, Nghiêu Nghiêu đi rồi, trong nhà cũng không còn ai đùa vui ồn ào nữa, tính khí của Tô Nhan có thể cả ngày không thốt nên được một câu, mỗi ngày anh ta đều thực sự rất nhàm chán, bây giờ có Trì Liệt ở đây, anh ta cũng khá vui vẻ đấy.

 

Vừa định nói hay là pha cho Trì Liệt ít trà, thì ánh mắt đã bắt gặp tách trà đặt trước mặt Trì Liệt rồi.

 

Mí mắt Tô Kỳ giật giật, liền đi tới ngửi thử.

 

Đây chẳng phải là loại trà quý giá nhất mà anh ta đã cất giấu biết bao nhiêu lâu nay hay saoll!

 

Tô Kỳ quay đầu nhìn Tô Nhan: “Sao con lại hào phóng như vậy hải!”

 

Trì Liệt càng cười vui vẻ hơn: “Chú đừng giận Nhan Nhan, là người cháu quen trong trà trang, nghe bọn họ nói chú Tô Kỳ đã giấu không mời bọn họ loại trà này, cho nên đã đặc biệt tới đây”

 

“Tôi nghĩ cậu nhóc như cậu tới nhà họ Tô chính là để ăn chực uống chực đấy” Tô Kỳ cố ý nói: “Không tiếp đãi nổi, không tiếp đãi nổi! Mau đi đi! Cậu vừa tới con gái của tôi đã lấy lá trà quý giá nhất của tôi ra rồi”

 

“Bỏ lá trà ở đó không uống cũng không thể sinh ra thêm lá trà mới ‘Tô Nhan ở phòng bếp gần đó đang đun nóng nồi rồi lẩm bẩm một câu: “Còn không bãng pha ra uống, nếu không thì lãng phí quá đi mất”

 

Con gái không đứng về phía người nhà mà lại đi bênh người ngoài mất rồi!

 

Tuy nhiên nhắc tới thì Tô Nhan nhà anh ta và Trì Liệt đã quen biết nhau lâu như vậy rồi, với tư cách là một người ba già, trong lòng Tô Kỳ cũng có chút suy nghĩ, không biết tại sao lại hỏi: “Tiểu Trì à, hiện tại cậu có suy nghĩ gì về tương lai hay không?”

 

Trì Liệt nói: “Dạ? Cháu không có dự tính gì đặc biệt cả”

 

Qua một ngày là một ngày, câu ta chính là người như thế.

 

Tô Kỳ nhìn lên nhìn xuống, Trì Liệt này ở chỗ nào cũng là người thuộc hàng top đầu, vì vậy dứt khoát ngồi xuống bên cạnh cậu ta rồi hỏi thêm: “Vậy sau này cậu có dự định kết hôn không?”

 

Tô Nhan đang xào rau ở bên trong bàn tay chợt run lên, suýt chút nữa lật úp nồi luôn rồi: “Ba! Ba đang hỏi cái gì vậy!”

 

Câu hỏi này cũng đến quá đột ngột rồi, Trì Liệt người ta vừa mới đi vào nhà của Tô Nhan ngồi xuống, sô pha còn chưa nóng lên, đã bị câu nói này của Tô Kỳ dọa cho cậu ta nhảy dựng ra khỏi ghế số pha.

 

Trì Liệt chỉ có nên cố gắng nở ra một nụ cười, giả vờ nghe không hiểu mà nói: “Chú đang nói gì thế ạ..”