Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1676




Chương 1676

 

[Sau này buộc em gái cậu chặt hơn chút đi.]

 

Sakahara Kurosawa hơi cau mày lại, anh ta cũng rất đau đầu khi em gái mình cứ liên tục tới làm phiền người khác như thế này. Tuy nhiên, cũng không thể thực sự đi tìm một sợi dây thừng rồi trói chặt cô ta lại đâu chứ, như vậy là đã chà đạp lên nhân quyền của người ta quá rồi, chỉ có thể làm công tác tư tưởng cho Sakahara Sakurako, hoặc là để cho cô ta thực sự chịu khổ một chút, có lẽ rồi sẽ tự hiểu thôi.

 

Ngay khi Sakahara Sakurako vừa rời khỏi đây, thì Đường Duy liên nhận được điện thoại từ nhà họ Bạc, cậu liếc nhìn một cái, phát hiện đó là mẹ mình.

 

Vẻ mặt Đường Duy dịu đi một chút, sau đó nhấc máy: “Alo, mẹ”

 

“Alo cái đầu con đó chứ alo!”

 

Tuy nhiên, đầu dây bên kia điện thoại lại là một giọng nam vang lên: “Con muốn chọc giận ông đây đúng không!”

 

Tại sao lại là ba vậy chứ?!

 

Trong giây lát Đường Duy khó chịu nói: “Ba dùng điện thoại của mẹ con gọi cho con để làm gì vậy?”

 

Xem xem, cái thái độ này đối lập nhau đến thế nào! Giọng điệu cũng khác hản! Bạc Dạ tức giận đến mức nói cũng không lưu loát được nữa: “Điện thoại của mẹ con với của ba có gì khác nhau không hả! Đúng rồi, ba nghe nói mấy ngày nay tại sao con cứ đi làm phiền Tô Kỳ người ta đế làm gì thế”

 

Đường Duy dừng lại: “Con mà phiền phức à, con đang giúp Tô Nhan xử lý mọi chuyện nữa đó”

 

“Con giải quyết được cái rắm ấy, chuyện làm ăn của nhà họ Tô, người ta còn thiếu chút ít sự giúp đỡ đó của con à? Đầu óc của Tô Nhan cũng không tệ, đứa nhỏ này từ bé chỉ cần nói một chút đã có thể thông suốt rồi”

 

Nghe xem, người làm ba như anh còn khen con gái nhà người khác nữa đây này, Đường Duy ậm ừ vài tiếng: “Chẳng lẽ con mà còn cần phải lợi dụng công ty của bọn họ sao?”

 

“Mẹ nó ai sợ con lợi dụng công ty nhà người ta? Nhà họ Tô là một gia đình lớn và doanh nghiệp cũng to, mà phải sợ bị một mình con lợi dụng à?” Bạc Dạ dứt khoát ngắn gọn: “Ba sợ con lợi dụng con gái của người ta”

 

Sắc mặt của Đường Duy chợt thay đổi, sau đó cậu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Làm sao mà có thể gọi là lợi dụng được chứ, con yêu quý còn không kịp nữa là”

 

*..* Bạc Dạ vừa nghe qua giọng điệu này của Đường Duy, liền biết cậu đã làm ra không ít chuyện xấu: “Duy Duy, ba cũng biết là con thích Tô Nhan, nhưng Tô Kỳ đã sống gần như cả đời người, đứa con nhận nuôi khó khăn lắm mới nuôi lớn lên có thể kế thừa công việc của gia đình, lại không còn nữa. Chỉ còn lại một đứa con gái Tô Nhan này mà thôi, anh ấy cũng không lấy thêm vợ nữa, ban đầu nửa chừng đã phải làm ba vất vả đủ đường mới nuôi nấng con mình nên người, con có thể ngừng làm hại người ta được không?”

 

Trong tim của Đường Duy co quắp lại một chút.

 

Cậu thừa nhận rằng tuổi thơ của cậu là do những sai lầm của Bạc Dạ đã khiến cho mình bị thiếu thốn tình thương của ba.

 

Vậy còn Tô Nhan thì sao?

 

Tuổi thơ của Tô Nhan… đã từng trải qua một khoảnh khắc tốt đẹp nào chưa?

 

Lúc đó Bạc Dạ biết Tô Nhan không phải con gái mình, còn để cho.

 

Tô Nhan theo họ Bạc của nhà anh, để mặc cô ấy vô tư coi anh là ba mình, để cho Đường Duy hận cô ấy cũng không đuổi cô ấy đi, có lẽ trên một loại ý nghĩa nào đó… bởi vì từ trên người Tô Nhan, đã nhìn thấy bóng dáng bi thương của Tiểu Đường Duy lúc còn niên thiếu.