Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 162: Tùng Sam đến nhà, người là cậu con sao?




Đường Thi cong môi cười, rồi dẫn Đường Duy đi về phòng mình, Đường

Duy nhảy lên giường:

"Mommy, mẹ còn buồn ngủ không ạ?"

"Con ngủ đi, cũng đã đến giờ mommy phải đi làm rồi.”

Đường Thi nhìn khuôn mặt của Đường Duy:

"Đợi vài ngày nữa mẹ đi đăng ký cho con học lớp mầm non nhé."

"Cái đó con học xong rồi ạ. Con đã đủ tuổi đi học tiểu học rồi cơ.”

Dù hôm nay là cuối tuần, nhưng chỉ còn khoảng một tuần nữa đề phòng làm việc của Đường Thi ra mắt game mới, bọn họ phải tăng ca thêm giờ để chuẩn bị một số đồ vật, ông Vương đã chạy đến vài nơi để làm thủ tục, lại tiêu tốn thêm một số tiền để mua thật nhiều vị trí đứng đầu trên bảng đề cử app của cửa hàng, chỗ của Đường Thi cũng bị yêu cầu viết mấy cái phương án thiết kế, cô đã hẹn Tùng Sam giữa trưa tới đây cùng nhau thảo luận.

Quả nhiên giữa trưa khoảng 11 giờ, Tùng Sam thật đúng giờ gõ cửa nhà của Đường Thi, nhưng mà điều làm anh ta không nghĩ tới chính là, mở cửa cho mình lúc này, lại có thể là một cậu bé.

Vẫn là một cậu bé trông có vẻ đặc biệt xinh xắn.

Sau khi Đường Duy nhìn Tùng Sam đứng ở ngoài cửa một lúc, có chút xác định lại có chút không xác định mà gọi thử một tiếng: “Cậu... Cậu hả?"

Cậu?

Cả người của Tùng Sam ngẩn”cả ra.

Còn Đường Thi thật ra vẫn chưa kịp có phản ứng, chỉ muốn để Tùng Sam nhanh nhanh vào nhà, chờ Đường Duy đóng cửa, cậu bé mới nói một câu:

"Người là cậu con sao? Cảm giác so với lúc trước không giống nhau lắm, cậu của con không có mang mắt kính..."

Biểu cảm của Đường Thi lập tức cứng đờ, cô hoảng hốt mà nhìn Tùng Sam, lại hoảng loạn mà nhìn Đường Duy, không biết nên giải thích với cậu bé như thế nào, Đường Dịch đã không còn ở trên thế giới này nữa rồi.

Nhưng mà, suy cho cùng sẽ có một ngày cậu bé sẽ biết mà thôi. Rốt cuộc câu chuyện xưa khiến cho người ta đau lòng này phải làm sao để nói ra đây?

Đáy mắt của Đường Thi dần dần xuất hiện dòng nước mắt nóng bỏng, giọng nói của cô có chút run rẩy:

"Duy Duy, con đi ngủ một giấc đi, mẹ muốn nói chuyện...."

"Vậy cậu của con đâu ạ!"

Dường như Đường Duy đã nhận ra Đường Thi có chuyện gạt cậu bé, vẻ mặt lo lắng bước lên nhìn mẹ của mình, duỗi tay chỉ thẳng vào Tùng Sam:

"Người này không phải là cậu của con! Cậu của con đâu rồi ạ! Mommy, cậu của con tại sao không đến thăm con ạ?"

Đứa nhỏ ngây ngô rồi lại bắt ép hỏi đến cùng giống như vô số kim châm sắc bén đâm vào cơ thể cô, Đường Thi không biết phải làm như thế nào để che dấu đi hết tất cả mọi chuyện:

"Duy Duy, cậu của con..."

Cô nói không nên lời, chỉ riêng việc cô kìm nén tiếng khóc, cũng đã phải cố gắng hết sức.

Tùng Sam nhận thấy sự bất lực của Đường Thi, đột nhiên nhàn nhạt nói “Cậu... Cậu hả?"

Cậu?

Cả người của Tùng Sam ngẩn”cả ra.

Còn Đường Thi thật ra vẫn chưa kịp có phản ứng, chỉ muốn để Tùng Sam nhanh nhanh vào nhà, chờ Đường Duy đóng cửa, cậu bé mới nói một câu:

"Người là cậu con sao? Cảm giác so với lúc trước không giống nhau lắm, cậu của con không có mang mắt kính..."

Biểu cảm của Đường Thi lập tức cứng đờ, cô hoảng hốt mà nhìn Tùng Sam, lại hoảng loạn mà nhìn Đường Duy, không biết nên giải thích với cậu bé như thế nào, Đường Dịch đã không còn ở trên thế giới này nữa rồi.

Nhưng mà, suy cho cùng sẽ có một ngày cậu bé sẽ biết mà thôi. Rốt cuộc câu chuyện xưa khiến cho người ta đau lòng này phải làm sao để nói ra đây?

Đáy mắt của Đường Thi dần dần xuất hiện dòng nước mắt nóng bỏng, giọng nói của cô có chút run rẩy:

"Duy Duy, con đi ngủ một giấc đi, mẹ muốn nói chuyện...."

"Vậy cậu của con đâu ạ!"

Dường như Đường Duy đã nhận ra Đường Thi có chuyện gạt cậu bé, vẻ mặt lo lắng bước lên nhìn mẹ của mình, duỗi tay chỉ thẳng vào Tùng Sam:

"Người này không phải là cậu của con! Cậu của con đâu rồi ạ! Mommy, cậu của con tại sao không đến thăm con ạ?"

Đứa nhỏ ngây ngô rồi lại bắt ép hỏi đến cùng giống như vô số kim châm sắc bén đâm vào cơ thể cô, Đường Thi không biết phải làm như thế nào để che dấu đi hết tất cả mọi chuyện:

"Duy Duy, cậu của con..."

Cô nói không nên lời, chỉ riêng việc cô kìm nén tiếng khóc, cũng đã phải cố gắng hết sức.

Tùng Sam nhận thấy sự bất lực của Đường Thi, đột nhiên nhàn nhạt nói một câu:

"Anh ta ra nước ngoài rồi."

Đường Duy và Đường Thi cùng lúc quay đầu lại nhìn Tùng Sam.

Tùng Sam lại nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, lúc này mới từ từ mở mắt ra, anh ta hờ hững nhìn Đường Duy, cái loại cảm giác lạnh nhạt này chưa bao giờ xuất hiện ở trên mặt của Đường Dịch.

Cho nên, anh ta không thể nào giả vờ là người đàn ông mà bọn họ yêu mến.

"Tôi là người thân của anh ta, gần đây anh ta có việc cần phải đi công tác nước ngoài, sao thế, nhóc rất nhớ anh ta sao?"

Lời này nói ra tuy rằng rất lạnh lùng, nhưng lại làm cho người ta không phân biệt được thật hay giả, có lẽ là bởi vì giọng điệu không có một tia gợn sóng che dấu đi sự chột dạ nào cả.

Đôi mắt của Đường Duy đỏ lên, cậu bé không nghĩ tới lần này trở về lại không gặp được cậu của mình, có chút uất ức:

"Sao tự nhiên cậu ấy lại ra nước ngoài vậy ạ, ở đó bao lâu ạ, con còn nghĩ khi trở về sẽ cùng cậu lại đi công viên giải trí chơi á..."

"Chờ tới lần sau là anh ta về nước rồi đi."

Tùng Sam vẫn trưng khuôn mặt than kia, ngồi xuống đối diện bên kia bàn của Đường Thi:

"Anh ta rất tốt, nhóc đừng lo lắng."

Đường Thi cố gắng nhìn lên trần nhà, để nước mắt không chảy xuống, Đường Duy quấn lấy Tùng Sam nói một tràng những lời nhớ nhung đối với Đường Dịch, cuối cùng mới lưu luyến không rời nhìn anh ta nói:

"Vậy con sẽ gọi người là cậu nhỏ nhé, nếu mà cậu của con trở về, nhất định phải nói với con đó."

Tùng Sam nhìn khuôn mặt non nớt đó của cậu bé, nhẹ nhàng lên tiếng.