Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 156: Tạm biệt Bạc Dạ, không hẹn ngày gặp lại




Một khi bọn chúng đã chạy lên thuyền thì hành động vây bắt sẽ càng thêm khó khăn hơn! Khả năng trốn thoát trên biển quá lớn, không thể để bọn chúng lên thuyền!

Phía cảnh sát trực tiếp hạ lệnh: “Bao vây bọn chúng!"

"Đừng có qua đây!" Nhìn thấy cảnh sát đột nhiên xuất hiện bên cạnh, bọn bắt cóc lớn tiếng hét lên: "Con trai cậu vẫn còn ở trong tay bọn ta!"

Khoảnh khắc đó, cuối cùng Bạc Dạ cũng trải nghiệm được cảm giác sống không bằng chết là như thế nào.

Anh thầm nghĩ, trước đây, khi anh nói với Đường Thi những lời như thế này, khi anh liên tục lấy Đường Duy ra để uy hiếp cô, trong lòng cô có phải cũng có cảm giác bứt rứt không yên giống như anh hiện giờ?

Trong mắt cô anh chính là một con quỷ, chính là kẻ cướp, đã cướp đi tất cả những điều đẹp đẽ và hạnh phúc của cô.

Hai mắt Bạc Dạ đỏ hoe: "Tôi khuyên các người bây giờ nên từ bỏ việc

chống đối đi!"

"Bạc Dạ, cứ giao lại cho chúng tôi." Cảnh sát đặc nhiệm phía sau lưng anh tiến lên phía trước, nói chuyện với bọn bắt cóc.

"Các anh đã bị chúng tôi bao vây, không thể lên thuyền, mau từ bỏ kháng cự đi, nếu không tình thế sẽ không có cách nào cứu vãn được đâu!"

Bọn chúng đều là những kẻ đã đi vào đường cùng, vô cùng liều lĩnh, sao có thể ngoan ngoãn nghe lời như thế?

"Bọn tôi hiện giờ đều đã không thể nào cứu vãn tình hình nữa rồi, nếu các người còn đến đây, tôi sẽ lập tức ra tay!"

Tên cầm đầu nhóm bắt cóc tăng thêm lực đạo, vết thương trên cổ Đường Duy càng thêm sâu, đứa trẻ vùng vẫy một cách dữ dội: "Đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi! Cha ơi!"

Tiếng gọi "cha ơi" của ai cũng không thể khiến người, khác cảm thấy đau lòng bằng tiếng kêu cứu của Đường Duy vào lúc này.

Bạc Dạ run lên trong gió, cả người anh run lên vì lạnh, bọh bắt cóc này đã không còn chút nhân tính nào nữa, nếu như thật sự làm gì đó với Đường Duy thì cả đời này Đường Thi chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh!

"Chuẩn bị thuyền cho bọn tôi, bằng không tôi sẽ giết nó!" Bọn bắt cóc hét lớn: "Sao nào? Chẳng lẽ sự an toàn, tính mạng của con tin không phải là trên hết sao?"

Lúc này, đột nhiên xảy ra biến cố!

Không biết Đường Duy lấy sức lực ở đâu, cậu bé há miệng cắn lên cánh tay của tên bắt cóc đang giữ mình, con dao sắc bén cửa mạnh vào cổ cậu bé, nhưng cậu bé không hề sợ hãi, trực tiếp cắn người đó đến chảy máu!

"A! Tiểu tử thối!" Tên đang giữ cậu bé tức giận hét lớn lên, đau đớn thu tay về, Đường Duy nhân cơ hội nhảy xuống, chạy về phía bến tàu. Cậu bé liên tục bị ngã, nhưng tiếp tục chạy một cách điên cuồng, vóc dáng gầy guộc, nhỏ bé nhưng đầy quyết tâm.

"Ngay lúc này! Lên!"

Nhóm cảnh sát đã chờ cơ hội này từ rất lâu cùng lúc xông lên, cuối cùng, Đường Duy với vết máu loang lổ đứng ở đầu bến cảng, nhóm bắt cóc đã mất đi quân cờ. là cậu bé, cũng nhanh chóng không còn phản kháng, toàn bộ đều bị nhóm cảnh sát giữ chặt.

Bạc Dạ vô cùng kinh hãi, khoảnh khắc Đường Duy cắn tên bắt cóc đó, cậu bé đã chịu đựng cơn đau tự đưa mình về phía lưỡi dao.

Không biết từ lúc nào, một tia sáng đã dần dần nhô lên từ phía chân trời, bóng đêm đã sắp biến mất.

Đường Duy đứng ở bến cảng, đối mặt với mặt trời đang dần dần nhô lên phía sau, cậu bé mỉm cười với Bạc Dạ nói:

"Cha ơi, lần cuối cùng gọi cha một tiếng cha di."

Cậu bé đã nói như thế.

Sau đó, từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại dành cho trẻ em, cậu bé dùng hết sức lực còn lại của mình ném điện thoại về phía Bạc Dạ.

"Trong này có thứ mà cha muốn, đó là tất cả sự thật."

Khi cậu bé nói những lời này, cậu nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt cậu tê dại giống như một người chết.

Anh phát hiện con trai của mình đã quá mức bình tĩnh, nếu so với người cha là anh, ngày hôm nay anh đã hoảng loạn đến mức đánh mất đi hình tượng, thì cậu bé lại bình tĩnh đến mức tàn nhẫn.

Biểu cảm trên mặt cậu quả thực không phù hợp với lứa tuổi hiện tại của cậu, biểu cảm đó làm anh cảm thấy, bọn bắt cóc đó căn bản không phải kết cục cuối cùng, mà hiện giờ, mới thực sự là lúc Đường Duy nói lời từ biệt với anh.

"Bạc Dạ, thực ra con luôn rất hận cha, hận sự ngu dốt của cha, hận sự lạnh lùng của cha. Vì cha mà mẹ phải ngồi tù năm năm, cũng vì cha mà đánh mất đi tất cả mọi thứ. Vậy nên con nghĩ, có lẽ trên thế giới này, con là điều cuối cùng mà mẹ còn quan tâm."

Sau khi nói xong những lời này, cậu bé thở ra một hơi dài, sau đó đưa tay đặt trước ngực mình, dùng ánh mắt khiến cho Bạc Dạ không thể nào hiểu được chậm rãi nở nụ cười: “Con không muốn hai người tái hợp một chút nào, cha căn bản không có tư cách đối xử tốt với mẹ, những ngày sau này cha chỉ xứng đáng sống cuộc sống khổ sở, khóc lóc trong địa ngục!"

Giọng nói của cậu bé vô cùng lạnh lùng, vô cùng tàn nhẫn, từng câu từng chữ như nhát dao cứa vào lồng ngực Bạc Dạ, Đường Duy hét lên một tiếng: "Đừng qua đây!"

Cậu bé nhìn thấy An Như ở phía sau lưng Bạc Dạ, cô ta đã đi theo suốt cả quá trình, vẻ mặt căng thẳng, là do lo sợ sự việc bại lộ sao?

Cậu bé nở nụ cười tàn nhẫn với cô ta, Đường Duy nhẹ giọng nói: "Tôi không chết, có phải là chị không được như ý nguyện không? Nhưng mà chị đừng buồn, rất nhanh thôi chị sẽ được như mong muốn!"

Lời này khiến cho gương mặt của Bạc Da trở lên tái nhợt: “Duy Duy, con sao thế? Sao đột nhiên lại nói nhiều điều mà cha nghe không hiểu như vậy..." "Thật nhàm chán." Đưong Duy nhìn vẻ mặt hoang mang, lúng túng của

Bạc Dạ, cậu bé rất hài lòng, sau khi nhếch mép cười một cái, liền quay đầu nhìn về phía An Như: “Cảm ơn sự thù hận của chị, cảm ơn chị đã bắt cóc tôi.

Nếu không có chị, thì tôi cũng không biết phải dùng cách gì trả thù Bạc Dạ, nhờ có chị, tôi đã hiểu rõ rồi."

Cậu bé lùi về phía sau mấy bước, sau lưng là biển rộng, trong mắt đám đông, bóng dáng nhỏ bé lung lay như sắp đổ.

Cảnh sát nghi ngờ con trai Bạc Dạ bởi vì bị bắt cóc nên trạng thái tinh thần không ổn định, dự định tìm một chuyên gia tư vấn tâm lý đến giúp bạn họ khuyên bảo cậu bé.

Vết thương sâu trên cổ vẫn đang chảy máu, Đường Duy cũng không đưa tay giữ chặt lại, rốt cuộc là cậu kiên cường đến mức nào, và cũng... nhẫn tâm đến mức nào?

"Bạc Dạ, sau một vụ bắt cóc, cuối cùng con cũng hiểu, hóa ra cơ thể của con chính là thứ công cụ có công dụng uy hiếp cha nhất." Đường Duy xoay người, đối mặt với biển lớn, dang rộng hai tay, quay lưng lại phía mọi người, tư thế giống như chiến sĩ dũng cảm nhất.

"Sự căm ghét của con và mẹ dành cho cha đã đạt đến cực điểm, không còn lối thoát, vì vậy... nếu như con chết rồi, cha đoán xem, từ giờ có phải mẹ con sẽ hận cha đến thấu xương hay không?"

Trái tim Bạc Dạ đột nhiên giật thót, giống như có một lưỡi dao sắc bén đâm thằng vào phổi anh!

"Con muốn làm cái gì!” Bạc Dạ tiến lên mấy bước, Đường Duy nhìn vào mắt anh, mỉm cười nói: “Tỉnh mạng của con chính là công cụ trả thù tốt nhất. Tất cả sự thù hận của mẹ, tất cả những uất ức mà mẹ phải chịu đựng từ cha, hãy để con thay mẹ đòi lại từng chút một!” Cuối cùng, trước khi nhảy xuống, cậu bé im lặng, làm một vài khẩu hình miệng, cậu bé nói.

Tạm biệt, Bạc Dạ.

Dù sống hay chết thì cũng vĩnh việt.

Biển lớn, rất nhanh đã nuốt chửng bóng dáng gầy yếu đó, cảnh sát thậm chí không kịp xông lên, trước khi nhảy xuống Bạc Dạ đưa tay về phía Đường Duy nhưng cũng chỉ túm được một luồng không khí của cậu bé trước khi rơi xuống mặt biển.

Khoảnh khắc sẩy tay bắt hụt đó, anh nhìn thấy nỗi căm thù không nguôi trong mắt Đường Duy! Anh vẫn không biết, anh vẫn luôn không biết, Đường Duy đã hận anh đến mức đó!

Cậu bé đã giả vờ làm một đứa con trai ngoan rất lâu, từ bao giờ đã khiến anh buông lỏng cảnh giác? Đã bỏ ra bao nhiêu công sức để dụ An Như bắt cóc cậu bé, cậu bé lại lần nữa tương kế tựu kế để trả thù anh!

Cậu bé dùng cái chết, dùng phương thức tự hủy hoại chính mình để trả thù Bạc Dạ, để khiến anh hối hận, khiến anh đau khổ tột cùng!

"Đường Duy!" Bạc Dạ hét lớn, nhìn cậu bé chìm vào trong biển cả, biển cả mênh mông, trong mắt anh dấy lên là sóng to gió lớn!

Anh... không thể so được với một đứa trẻ tàn nhẫn đến đơn thuần như thế...