Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1505: Không cần anh ta cút, người nên cút là tôi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lời nói này tất cả mọi người đều nghe thấy, mọi người lần lượt nhìn Từ Thánh Mân với ánh mắt kỳ lạ.

Từ Thánh Mân bị vây quanh bởi những ánh mắt như vậy.

chỉ có thể làm ra dáng vẻ mình không quan tâm, kéo cổ áo chỉnh tề của mình.

Sakahara Kurosawa cảm thấy ý thù địch của mọi người đối với anh ta cau mày: “Các người có ý gì?”

Có người ở trong góc cố ý lên tiếng: “Ai mà không biết nhà họ Từ bây giờ đã xong rồi chứ? Không còn thế lực, bây giờ Từ Thánh Mân ôm chân anh như vậy, chắc là đang lợi dụng anh thôi”

Đổi lại trước kia, Từ Thánh Mân có lẽ thật sự làm ra chuyện này, bởi vì anh ta luôn tùy ý lợi dụng các tài nguyên bên cạnh mình.

Tuy nhiên vào lúc này, Sakahara Kurosawa khinh thường cười lạnh nói: “Lúc đầu khi Từ Thánh Mân ở nhà họ Từ vẫn còn phong quang, các người có nói như vậy không?”

Người vừa nói trong góc đột nhiên không nói nữa, Sakahara Kurosawa tiếp tục n‹? Hóa ra là một nhóm mềm nắn rắn buông, vậy bây giờ tôi đứng ở đây, Từ Thánh Mân đứng phía sau tôi, các người có bản lĩnh thì đứng trước mặt cậu ấy mà nói thử một câu đi?”

Từ Thánh Mân vẫn là vẻ mặt đó, tê tái mà thờ ơ, giống như chuyện các người bàn tán không liên quan gì đến anh ta vậy.

“Cẩn thận một chút”

Sakahara Kurosawa chậc chậc cảm thán: “Hôm nào Từ Thánh Mân lại bật dậy, lời các người nói hôm nay, ai cậu ấy cũng sẽ nhớ.” Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài - Chương 1505: Không cần anh ta cút, người nên cút là tôi

Nhìn thấy Từ Thánh Mân đang đứng ở đó, Lam Thất Thất nheo mắt lại, lại nhìn về người ở trong góc: “Vừa rồi ai cãi nhau ở đây vậy?”

Sakahara Kurosawa giậu đổ bình leo rất nhanh, giống như một đội trưởng nhỏ báo cáo đánh nhau khi còn nhỏ đi học vậy, nhưng anh ta làm chuyện này rất thuận lợi, hơn nữa còn không biết xấu hổ, trực tiếp chỉ vào người kia nói: “Báo cáo Lam Thất Thất, là anh ta”

Lam Thất Thất nghĩ cũng không thèm nghĩ: “Đuổi ra ngoài”

Trái tim Từ Thánh Mân nhói một cái.

Sakahara Kurosawa đứng ở đó, nòng lòng muốn thử, sợ rằng thiên hạ không loạn: “Được. Cần tôi giúp cô không?”

Người kia không phục: “Lam Thất Thất cô có ý gì vậy? Dù sao tôi cũng là con trai bạn ba cô, hôm nay là sinh nhật của ba cô, tôi nhận được lời mời đến đây. Từ Thánh Mân anh ta mới không xứng với người trong vòng chúng ta, người nên cút là anh ta. Nghe nói trước kia anh ta còn đối xử với cô không tốt nữa”

Trước kia Lam Thất Thất thích Từ Thánh Mân, theo đuổi anh ta rầm rộ, ai cũng biết.

Nghe thấy vậy, Lam Thất Thất càng dùng sức ôm cánh tay người đàn ông đứng bên cạnh nói: “Không có thư mời thì hoàn toàn không được vào, hơn nữa ba tôi còn đứng ở cửa, anh ta có thể vào là ý của ba tội. Làm sao, anh muốn làm chủ thay cho ba tôi sao?”

Sắc mặt người kia thay đổi: “Tôi…”

“Ra ngoài.”

Lam Thất Thất dứt khoát nói, chỉ vào cửa lớn: “Nhà họ Lam không hoan nghênh loại người hợm hĩnh như anh. Tôi ghét Từ Thánh Mân đó là chuyện riêng của tôi, nhưng loại người cậy thế như anh, tôi càng phản cảm hơn”

“Không cần đâu”

Từ Thánh Mân nắm chặt tay: “Tôi đi”

Lam Thất Thất đừng nói hộ anh ta nữa, như vậy chỉ càng rõ ràng là anh ta vô dụng thôi.