Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1465: Tỏ rõ lập trường, Bạc Dạ giúp cô!




Quả nhiên, lúc Từ Chấn còn chưa kịp nói xong yêu cầu bảo Đường Duy dẫn người đi lần thứ ba thì bên ngoài đã truyền đến âm thanh của ô tô. Đất đai đắt đỏ đều ở gần khu vực này nên Bạc Dạ không mất nhiều thời gian lắm đã đến được đây. Đến trước cổng nhà họ Tô, anh lập tức thấy một nhóm vệ sĩ vây quanh đó, như là định đánh nhau tập thể.

Người đàn ông bước ra khỏi xe và hét lên: “Đang làm gì vậy?”

Tuy tuổi không còn trẻ nhưng anh vẫn mang khí chất của vị đế vương như chàng trai năm nào. Dưới sự hướng dẫn của bảo vệ, anh đi xuyên qua vườn hoa thì thấy Tô Nhan và vợ chồng nhà họ Từ đang căng thẳng đứng đó.

Bạc Dạ nhíu mày, cẩn thận nhìn lại thì thấy.

Đường Duy đứng bên cạnh Tô Nhan.

Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ trầm mặc của con trai mình, anh không hổ là người làm cha như anh đã trải qua bao nhiêu sóng gió, chỉ cần một ánh mắt của con trai mình, anh đã hiểu Đường Duy muốn làm gì.

Thời điểm Từ Chấn nhìn thấy Bạc Dạ, rốt cuộc vẫn nở nụ cười khách sáo: “Không tiếp đón từ xa được”

Ông ta thốt ra lời này như thể mình vẫn đang ở trong nhà họ Từ vậy.

Bạc Dạ gật đầu, nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Liễu Tố Vân đang đứng bên cạnh. Bà ta sợ Bạc Dạ biết chuyện mình đã từng kéo Đường Duy khiến Đường Duy ngã xuống đất nên vào lúc này, ngay cả thở bà ta cũng không dám thở mạnh.

Nhưng Liễu Tố Vân sợ, Từ Chấn lại không sợ đến thế.

Cùng lắm thì đến cuối cùng đẩy Liễu Tố Vân ra ngoài, đổ lỗi hết cho người phụ nữ này, nói câu xin lỗi với Đường Duy là xong. Tuy nhiên, đối chuyện Tô Nhan đánh Từ Dao, ông †a sẽ không bỏ qua.

Trong mắt Từ Chấn, bất cứ thứ gì cũng có thể là công cụ, lợi dụng xong thì lập tức vứt bỏ. Cho dù người này chính là vợ của ông ta.

Nếu ông ta thật sự yêu Liễu Tố Vân thì sẽ không có sự xuất hiện của Từ Thánh Mân. Bởi vì Từ Thánh Mân là đứa con ngoài giá thú của ông ta, được sinh ra trước khi ông ta kết hôn với Liễu Tố Vân. Sau đó được nhà họ Từ công nhận, thậm chí còn yêu cầu Liễu Tố Vân phải chăm sóc đứa con riêng của ông ta. Vì vậy, quan hệ của Từ Thánh Mân và Từ Dao mới gay gắt như nước với lửa như vậy.

Còn về quan hệ của Từ Thánh Mân và Liễu Tố Vân, cũng chỉ là băng mặt không bằng lòng mà thôi.

Sau khi suy nghĩ xong, Từ Chấn nói với Bạc Dạ: “Không biết hôm nay anh…”

“Mấy đứa nhỏ gọi điện thoại cho tôi” Bạc Dạ đứng đó nhìn vẻ mặt yếu ớt của Đường Duy, xác định cơ thế cậu thật sự không thoải mái mới nói: “Nghe nói con trai tôi không khỏe nên tôi mới đến đây.”

Liễu Tố Vân không ngừng toát mồ hôi lạnh, cố nặn ra một nụ cư: ¡ nói: “Nào có chứ, con trai nhà anh rất khỏe, mọi người đều nói Đường Duy rất khỏe mà”

Bạc Dạ làm như không nghe thấy, mở miệng hỏi Đường Duy: “Làm sao vậy?”

Đường Duy không nói gì Từ Thánh Mân đáp: “Bị ngã”

Bạc Dạ lại hỏi Đường Duy: “Sao lại bị ngã?”

Đường Duy vẫn không nói gì.

Từ Thánh Mân giơ tay ra chỉ vào Liễu Tố Vân: “Tại mẹ tôi đẩy”

Hãm hại mẹ không nể tình chút nào!

Lời này vừa thốt ra, Bạc Dạ quay đầu nhìn về phía Liễu Tố Vân. Ánh mắt kia đáng sợ tới mức khiến Liễu Tố Vân kinh hồn bạt vía: “Không phải đâu, tổng giám đốc Bạc, anh nghe tôi giải thích đã. Hôm nay tôi vốn không ngờ Đường Duy sẽ đến đây, tôi chỉ đến tìm Tô Nhan…”

Bà ta chợt dừng lại.

Bạc Dạ nhíu mày: “Bình thường Tô Nhan không hề dính líu gì đến mấy người, mấy người đến tìm con bé làm gì?”

Nói xong, anh vẫy tay với Tô Nhan: “Nhan Nhan, lại đây với chú này”

Tô Nhan rất tin tưởng Bạc Dạ. Từ lúc cô còn nhỏ, người đàn ông này rố ràng đã biết được cô không phải là con gái ruột của anh nhưng vẫn lựa chọn chăm sóc cô như con gái ruột cùng với Đường Thi. Vì thế, cô rất biết ơn họ.

Hôm nay có thể nhìn thấy Bạc Dạ đến, nói không cảm thấy xúc động chính là giả.

Cô ngoan ngoãn bước qua đứng trước mặt Bạc Dạ. Bạc Dạ sờ đầu cô và nói: “Ồ, không cao thêm chút nào nữa.”

“Cháu đã hơn hai mươi tuổi rồi, sao mà cao lên được nữa.”

Tô Nhan làm nũng với Bạc Dạ như thể xung quanh không có ai vậy: “Chú và dì Đường Thi có khỏe không?”

“Ừ, Đường Thỉ nói rất nhớ cháu, nhờ chú chuyển lời thay cô ấy, sau này có thời gian thì nhớ đến nhà họ Bạc chơi.”

Câu nói “đến nhà họ Bạc chơi” này…

Đây, đây không phải là đang tỏ rõ lập trường chứ?